"Tới nơi rồi ạ."
Sen thút thít, chỉ vào vách đá nơi Lâm đang ngồi. Anh vờ ôm xác bà lão đau đớn, khuôn mặt tỏ ra thật bi ai.
Sen thấy màn này, khẽ hừ mũi.
Giỏi.
Hai người đàn ông được phụ trách khiêng xác bà lão về, hai người còn lại thì dìu thầy Liên đi.
Họ lắc đầu, thật không ngờ, trong một ngày, pháp sư và già làng, hai người quyền lực nhất bản này đã ra đi. Có chăng chính là ý trời?
Thầy Liên được đưa tới lán quân y của Sen một cách nhanh chóng. Xác của bà lão kia thì được đưa về làng bằng con đường khác, tất nhiên, Lâm vẫn phải ở lại và đi theo, như một cách để chứng minh mình vô tội.
Nhác thấy bóng Sen cùng những người đàn ông khiêng thầy mình về, Liên đứng từ xa, vô cùng hốt hoảng.
"Thầy, thầy ơi? Chị Sen, thầy em bị làm sao thế này?"
"Thầy em... Thầy em đi vào bên trong rừng lấy thuốc cùng một người nữa, đi tới vách đá, chẳng may gặp thú dữ, người kia mất rồi, còn thầy em được đưa về đây, em đừng lo, sẽ cứu được thôi."
Vừa nói, Sen vừa nháy mắt với Liên, cô cũng nhận ra được tình trạng của thầy mình, phối hợp vô cùng ăn ý.
"Đi nào, dẫn thầy em vào đây để khám tổng quát."
"Được. Phiền các anh."
Hai người đàn ông kia gật đầu, đặt thầy Liên vào một chiếc giường tử tế trong lán, lập tức chào cáo lui.
"Chúng tôi còn phải về bản nữa. Ma chay cho già làng, cho thầy cúng."
"Vâng, chào các anh. Lát nữa sau khi lo xong cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1671056/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.