Nói đoạn, ông quay đầu bước vào trong lán. Trời cũng sắp sáng tỏ rồi, để xem hôm nay mình cần phải làm những gì.
Khi thầy Liên bước vào trong lán, Lâm đã dậy từ lúc nào, ngồi ngơ ngác trên bàn uống nước. Thấy thầy Liên đang đi vào bên trong, Lâm vội vàng ngồi dậy.
"Con chào thầy ạ."
"Ai nói tôi là thầy của anh?"
"Dạ?"
Lâm ngớ người ra một phút. Não bộ từ từ phát ra tín hiệu định thần lại. Anh đỏ mặt, đến chết vì ngượng.
"Tại con quen miệng hay gọi các bác lớn tuổi như thế. Mong bác thông cảm cho con."
Thầy Liên không nói gì nữa, lại càng không để ý tới thái độ của Lâm, bước lại giường bệnh, kiểm tra đồng tử của Long.
"Cậu ta sắp tỉnh chưa hả bác?
"Sắp rồi. Lát nữa là tỉnh thôi. Nếu cậu bận việc thì cứ về trước, cử người tới thay trông coi anh này không cho đi lung tung. Còn nếu không bận thì cứ ở đây, tôi nghĩ cậu đã nhìn thấy sự việc tối qua nên lại đỡ phải giải thích che giấu cho người mới hiểu. Vấn đề tâm linh không nên được truyền bá cổ suý cho nhiều người biết."
Lâm suy nghĩ một hồi. Mình có bận không nhỉ? Mấy ngày nay Long bệnh nặng, thân là đại đội phó như cậu phải thay vị trí, quản lí trông coi lực lượng anh em, lại phải viết báo cáo bổ nhiệm của cấp trên. Nhưng mà, mấy việc quan trọng ngày hôm qua cũng đã cố làm hết. Chỉ cần cử tiểu đội trưởng lên thay anh điều hành là được. Vả lại, vừa rồi thầy Liên đã nói là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1671028/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.