"A, có phải chú Lâm ngày xưa hay vào đây thăm bố mẹ rồi cho con kẹo đúng không?"
"Đúng rồi, đấy, chính chú đấy đấy."
Bà Liên theo bản năng xoa đầu con gái nhỏ. Ông Long nhấp một ngụm trà, cười ha ha.
"Xưa chú ấy theo đuổi mẹ con, mà thua cuộc. Giờ vẫn quyết định ở giá đấy. Hà hà..."
"Phụtttt..."
Hoàng đang bưng cốc trà, tính ngửa cổ lên tu, nghe xong liền phụt nước phì cười. Lão Long thấy vậy bất bình.
"Mày cười gì thằng kia?"
"Ặc ặc... Thầy, con không ngờ thầy lại có thể chiến thắng tình địch đấy..."
"Ha ha. Chắc đây là chiến thắng vẻ vang của Thôi Chấn Long đại hiệp ta trên tình trường, vợ nhỉ?"
Lão nói xong, đoạn quay ra cười với vợ. Bà Liên nguýt một cái.
"Chẳng qua ngày đó tôi thương tình giúp ông, chứ không thì giờ chúng ta đã là người xa lạ rồi."
"Hì hì, tôi biết tôi biết."
Ông Long cười lấy lòng vợ, Hoàng càng thắc mắc ngày xưa tại sao lão lại có thể lấy được mợ Liên. Hoàng chỉ biết sư phụ của lão chính là bố ruột của mợ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì không phải do sắp xếp của sự cố chứ? Tuy bây giờ mợ cũng đã tuổi xế chiều, nhưng mợ vẫn còn lưu giữ được nét đẹp thiếu nữ năm nào lắm. Mà không phải là Hoàng chê lão Long hói không đẹp trai, à mà không đẹp trai thật, nhưng tuyệt nhiên với tính cách như lão, hiếm ai khí chất như mợ Liên lại có thể nhận lời cưới một người như vậy được. Nên càng nghĩ càng tò mò.
"Mày làm gì ngẩn ngơ ra thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1670991/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.