Hoàng hít một hơi thật sâu trước khi bước vào.
"Thở cái gì mà thở? Ngươi sợ à?"
Cao Tuệ Mẫn thấy hành động của Hoàng, khinh bỉ liếc một cái.
"Không hít thở thật sâu vào, tí nữa chúng ta lao đầu vào đám đông kia, nhanh chân là một chuyện, nhưng bị tắt thở là một chuyện khác đấy."
"Im đi. Ta không cần."
Cao Tuệ Mẫn nói xong, đoạn hùng hùng hổ hổ đi vào phía bên trong.
"Để xem cô khinh thường tôi, lát nữa có bị tụt huyết áp thiếu oxy cũng đừng bắt tôi khiêng về."
Hoàng phẫn nộ nhìn bóng dáng mỹ nhân dần biến mất trong đám người.
Khoan, khoan đã...
Ohhhh....
Vcl, sao lại quên mất nhỉ?
Cao Tuệ Mẫn là nữ nhân xinh đẹp, đi đến đâu cũng được đám thanh niên làng nhường chỗ, thậm chí còn có cả người đi trước dẫn đường.
Kinh chưa kinh chưa.
Hoàng cũng nhanh chân chạy theo đuôi Cao Tuệ Mẫn, nếu không tranh thủ cơ hội này, chắc đến tối mới vào được chính điện mất.
"Phù... Phù... Ha ha, thấy không? Cuối cùng cũng bình an mò vào đây rồi."
"Mất hết cả tư chất. Không hiểu vì sao ông Long kia lại nhận một đồ đệ như ngươi làm chân truyền."
"Cô nói gì cơ? Ồn quá, tôi nghe không có rõ."
Hoàng ngửa mặt lên trên, hít lấy hít để không khí bên ngoài, nói to vào Cao Tuệ Mẫn.
"Cút."
Cao Tuệ Mẫn nổi giận liếc xéo Hoàng, lập tức quay người đi về phía ban thờ.
Có một sự thật rất kì lạ là, không hiểu vì sao, Hoàng đã không còn cảm thấy sợ Cao Tuệ Mẫn như trước nữa. Mặc dù tuy vẫn có,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1670937/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.