Hoàng đóng cổng lại, chạy ra phía đường làng, chạy mãi, chạy mãi, tuy mắt cậu ban ngày thì cận, nhưng ban đêm thì lại càng sáng rõ vô cùng. Đó là điều mà Hoàng sợ nhất, càng nhìn rõ bao nhiêu, ma quỷ càng dễ dàng xuất hiện trong tầm mắt bấy nhiêu.
Cuối cùng thì cũng chạy được ra đến điện Nhị.
Khu xóm bác Thắng vẫn sáng đèn, nhưng mạnh ai về nhà nấy đã lâu. Điện Nhị điện cũng đã tắt, mọi người đã về, chỉ còn nhìn thấy quang cảnh qua ánh sáng nhoè nhoẹt của trăng rằm.
Hoàng niệm khẩu quyết, lấy hết can đảm, gần như tàng hình mà đi qua lũ quỷ đói, bước chầm chậm vào bên trong điện.
Cậu sững sờ.
Tuy đã đoán được sự việc đi tới mức này, nhưng tuyệt nhiên Hoàng vẫn không muốn tin và đôi mắt âm dương của mình.
Cậu há hốc miệng, nhìn bóng đen trong điện thắp hương đến bàn thờ nhỏ, rồi lập tức rời đi.
Bóng đen ấy nhất định không thể lẫn vào đâu được.
Hoàng quên hết cả suy nghĩ, nhất thời xúc động, chạy theo người đó, định một mình tìm hiểu hết tất cả.
Bỗng dưng, người Hoàng chững lại, một bàn tay mảnh khảnh che miệng cậu lại, tay còn lại vung tay áo, một màn đen sì xuất hiện trước mắt. Hoàng nhắm chặt mắt. Thôi xong, quỷ kia đã phát hiện ra cậu niệm khẩu quyết tàng hình ma quỷ, mà bắt lấy cậu ư? Con quỷ này tu vi thực cao, nên mới có thể nhìn thấy Hoàng như vậy.
"Mở mắt ra đi."
Giọng nữ quỷ kia chậm rãi buông ra, có ý khinh thường, lại có cả lạnh lẽo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1670925/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.