“5 năm.” Adeline đặt tách trà trong tay xuống. Quản gia lập tức bước tới thêm trà cho hai người. “Nếu tính từ lúc hai người các cậu biệt ly, vậy thì là tám năm. Nhưng đến thời điểm hiện tại, cậu vẫn sẽ nhớ đến hắn chỉ vì nhặt về được một người xa lạ. Mà hắn cũng sẽ vì cậu mà kiên trì viết thư cho ta không ngừng —— Caius, cậu vẫn còn nghĩ tình yêu không có nghĩa lý gì sao?”
“Đừng nên cứ cảm xúc gì cũng gán ghép cho tình yêu,“ Pháp sư áo đen nói, “Ta có thể khẳng định quãng thời gian ta ở Tháp Pháp sư, tình cảm hắn dành cho ta không phải là tình cảm ngài dành cho Hepper.”
“Hắn chỉ muốn giúp ta, như hắn đã giúp đỡ bao người khác.”
“Hắn là kiểu người có thể động lòng thương xót một thiếu nữ đã triệu hồi ác ma. Nếu lần đó ta không trốn thoát mà lâm vào kết cục như cô bé đó, hắn cũng sẽ thương xót cho ta như vậy. Giúp đỡ ta chỉ như là một trách nhiệm đối với hắn —— Thế giới này vẫn còn những kẻ ngốc như vậy đấy. Một tên nhóc xấu xí, âm u, thờ ơ cũng có thể nhận được sự quan tâm của hắn, thậm chí còn nhận được nhiều hơn những gì hắn cho người khác.”
“Mà ta,“ Pháp sư áo đen nói, “Không biết tên hắn đã bỏ lỡ hắn, đây là khiếm khuyết ta không thể dung thứ.”
“Có lẽ ban đầu ta đã đem lòng biết ơn, thậm chí còn có chút sùng bái, nhưng rốt cuộc đó cũng chỉ là sự cố chấp. Đánh mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-ao-den/3490133/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.