Vài ngày sau đó, Trần Phong gần như không ra khỏi phòng, một mực chuyên tâm tu luyện pháp lực.
Mười năm trì trệ, cậu cũng đã có thể đột phá, niềm phấn khích ấy trở thành động lực tu luyện vô hình của cậu.
Mọi người trong gia đình, kể cả ông bà, bố mẹ thấy cậu như vậy thì cũng chỉ thở dài. Mười năm không thể đột phá, cho dù có đóng cửa thêm vài ngày cũng chả có tác dụng gì.
Đến đêm thứ ba, Trần Phong đang tu luyện thì tay đột nhiên loé lên tia sáng xanh ngọc, một bóng người xuất hiện trước mặt cậu.
Đó là một mỹ phụ thân bận lục y, mái tóc trắng buộc cao, dài đến ngang hông, toàn thân toả ra uy áp vương giả khiến người ta không dám nhìn thẳng!
Người nọ từ từ mở mắt ra nhìn Trần Phong. Cậu sợ hãi, lắp bắp:
- Ngươi\, ngươi là ai?
- Câu hỏi đấy nên là ta hỏi mới phải. Một hư cảnh nho nhỏ sao có thể sở hữu Phong Thần Văn của ta?
- Phong Thần Văn? Đó là thứ gì?
Người nọ chỉ vào bàn tay phải của thiếu niên, Trần Phong theo ánh mắt nhìn vào bàn tay mình, mặt ngơ ngác không hiểu gì…
Mỹ phụ nói một tràng, Trần Phong cau mày, càng nghe cậu càng không hiểu. Cậu làm gì có cái Phong Thần Văn gì gì đó chứ…
Người nọ lẳng lặng vận chuyển pháp lực, mu bàn tay Trần Phong liền phát ra năng lượng mãnh liệt. Theo thời gian quang mang đó dần mờ đi, trên tay cậu đã không biết từ bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-menh-thien-ton/2839327/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.