Vương Chung chậm rãi mở mắt, trông thấy trần hang bằng đá tảng tự nhiên, rêu phong bị làn khói xám bạc che mất đi một phần lớn. Khẽ kiểm tra tình trạng của mình một chút, anh thở ra một hơi thật dài. Về cơ bản, thương thế đã gần như lành hẳn, chỉ là pháp lực bị thiếu hụt đi khá nhiều mà thôi.
Nghiêng đầu sang phải quan sát, anh trông thấy hai thân ảnh quen thuộc. Một thiếu nữ mảnh mai đang ngồi xếp bằng, bắt ấn tu luyện cùng với một thanh niên cao lớn đang nướng thịt trên đống lửa cháy tí tách. Như nhận thấy ánh nhìn của anh, cậu ta điềm đạm hỏi:
- Huynh thấy thế nào rồi?
Trong lòng Vương Chung có chút cảm khái. Cứ mỗi lần gặp mặt, thực lực của người này lại tăng vọt đến mức biến thái, mặc cho tuổi tác vẫn còn đang rất trẻ. Điều này thực khiến cho cái danh thiên tài của anh có chút kiêu ngạo, không xứng đáng. Cười nhạt một tiếng, anh đáp:
- Không tệ lắm\, giờ chỉ cần hấp thu năng lượng là ổn. Huynh đệ đã cứu chúng ta phải không? Ta thay mặt Thủy tháp cảm ơn Trần Phong huynh đệ!
- Đừng khách sáo thế! Với lại ta cũng không làm được gì nhiều\, người huynh cần biết ơn là thiếu nữ kia kìa!
Thanh niên Phong tháp cười cười, hướng mắt về phía Linh Nhi, nàng cũng vừa tỉnh lại từ trạng thái tu luyện. Trông thấy Vương Chung đã tỉnh lại, nàng liền hỏi, giọng lo lắng:
- Sư huynh\, thương thế sao rồi?
- Coi như đã ổn định lại\, thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-menh-thien-ton/2838996/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.