Edit: Cresent Munn
Vào lúc nỗi sợ hãi của Hoài Giảo lên đến đỉnh điểm, trong đầu cậu chỉ lóe lên hai ý nghĩ.
Đầu tiên, làm sao hắn biết tối nay cậu ở một mình.
Điều thứ hai là... May mắn thay, Thẩm Thừa Ngộ có ở đây.
Cây gậy gỗ dựng sau cửa vốn chỉ là cây lau nhà, được chống ngang qua tay vịn kim loại và sàn nhà. Nghiêm Thù từng dạy cậu cách sử dụng, tạo thành tam giác vững chắc. Người bình thường, dù có dùng sức cũng khó lòng đẩy được.
Khoảng cách giữa cây gậy và tay vịn chỉ vừa đủ nửa tấc, đủ để hé ra một con mắt dõi qua khe cửa. Đèn bàn nhỏ chỉ đủ soi sáng đầu giường, còn người đứng ngoài chỉ có thể thấy phần cuối giường, tầm nhìn bị hạn chế.
Cậu mở to mắt, nín thở nhìn về phía cửa, tay vô thức nắm chặt lấy tay Thẩm Thừa Ngộ.
Khi cây gậy khẽ rung, tiếng va chạm nhẹ khiến đèn cảm ứng ngoài hành lang bật sáng. Đáng ra ánh sáng phải lọt qua khe cửa, nhưng bóng người ngoài kia che kín, không để lại một chút tia sáng nào lọt vào.
Thẩm Thừa Ngộ giữ nguyên tư thế, cơ bắp rắn chắc căng thẳng đến mức nổi gân, mắt nhìn chăm chăm vào cửa. Người ngoài dường như đã nhận ra có thứ gì đó chắn lối, nhưng không hề đẩy mạnh. Thay vào đó, hắn bất ngờ lùi một bước, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.
"Ca-két" — âm thanh khóa cửa vang lên khô khốc giữa đêm.
Hoài Giảo giật mình nhìn cửa, rồi lại quay sang nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-xinh-dep/3688225/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.