Khối bạch quang được Lạc Hằng bao bọc trong lòng chợt lóe lên, hình như đang do dự gì đó, qua hồi lâu mới dò ra vài xúc tu, chạm vào thần thức Lạc Hằng, cuối cùng chậm rãi cùng hắn giao hòa vào nhau.
Giống như mặc trời mọc trong mùa đông, một hơi ấm bao bọc lấy y, ngăn cách đi mọi lạnh lẽo, ý thức Bạch Tà dần dần bay xa.
Ký ức không thuộc về y, từng chút thẩm thấu vào.
Một thiếu niên hơi gầy nhưng rắn chắc xuất hiện ở trước mắt, cổ áo màu trắng hơi hơi mở rộng, mồ hôi trong suốt từ thái dương chảy dọc theo đường nét mới nẩy nở, rơi xuống giữa cổ áo.
Ánh mặt trời cực nóng chiếu vào mặt của người thiếu niên, nhưng thiếu niên không để bụng, ôm bóng rổ, ở trong sân bóng rổ tùy ý chạy nhanh, giống như là một mặt trời nhỏ khác, sặc sỡ lóa mắt.
Trái tim Bạch Tà đập dồn dập theo động tác của người thiếu niên trong sân, tất cả cảm xúc cùng nhịp tim của thiếu niên, lan tràn đến toàn thân y. Ánh mắt sắc bén của Bạch Tà cũng nhu hòa vài phần, đây là thế giới sư tôn sống sao, thật đúng là một thế giới tốt đẹp.
Thân hình thiếu niên cũng dần dần nẩy nở, trở thành một thanh niên nói năng tự nhiên, hẳn là một người có tiền đồ sáng rạng, lại bởi vì ngoài ý muốn xuyên qua thế giới này.
Bạch Tà nghe được thanh âm của một thứ tự xưng là hệ thống, cứ cách mỗi một đoạn thời gian liền mệnh lệnh sư tôn đi làm chuyện trái với bản tâm sư tôn, tuy rằng người luôn tự xưng là hệ thống kia, vẫn luôn không ngừng mê hoặc Lạc Hằng, nói thế giới này đều chỉ là người trong sách, không cần phải để ý, nhưng Lạc Hằng không có nghe theo hệ thống nói, mà nghe theo bản tâm, tranh đấu cùng hệ thống, lại lần lượt bị hệ thống tra tấn, một hồi là bị sét đánh, mồi hồi lại bị quất roi.
Nhìn đến Lạc Hằng bởi vì bị trừng phạt, chỉ có thể bất lực cuộn tròn một góc, yên lặng thừa nhận tất cả đau đớn này, một khắc kia, như có thứ gì đâm thủng trái tim, trái tim của Bạch Tà cũng đau theo hắn.
Bạch Tà nhớ tới một lần Lạc Hằng xin tha kia.
'Đau quá'.
Cảnh tượng tiếp tục biến hóa, ánh mắt Lạc Hằng nhu hòa, dần dần trở nên lạnh băng, rõ ràng thích nơi náo nhiệt, lại dần dần trở nên không dám gần gũi bất luận kẻ nào, cuối cùng chỉ còn lại một Tiểu Linh Đang yên lặng bồi ở bên người.
Cuối cùng, y nhìn đến hắn đem tất cả đồ vật trên người đều lưu lại trong môn phái, chỉ mang theo một nhẫn trừ vật cùng một thanh kiếm rời đi, lao tới Đọa Lạc Chi Uyên, nơi hắn tử vong.
Lại một lần nữa thấy chính tay mình phong ấn hắn trong nghiệp hỏa, ngày ngày đêm đêm đều phải thừa nhận nghiệp hỏa tra tấn, có khi thậm chí bị tra tấn đến bên rìa muốn hỏng mất, lại bởi vì yêu cầu của cốt truyện, muốn chết đều không thể, chỉ có thể tiếp tục bị nghiệp hỏa thiêu đốt, thẳng đến bị thiêu đến chết lặng, nhàm chán. Cuối cùng bởi vì sớm đã thói quen đau đớn trên người, bắt đầu luyện hóa nghiệp hỏa.
Hóa ra thứ sư tôn phải nhận, so với tưởng tượng của y còn nhiều hơn, mà điều hắn thấy, cùng lắm chỉ là một góc núi băng.
Rõ ràng biết quá trình thống khổ như thế, rõ ràng chỉ cần vững tâm một chút, liền không cần phải thừa nhận nhiều như vậy, lại vì y, cuối cùng yên lặng thừa nhận tất cả.
Nhớ tới người thiếu niên như ánh sáng kia, trái tim chìm sâu trong đáy cốc của Bạch Tà mới chậm rãi nổi lên.
Khi Bạch Tà mở mắt ra lần nữa, màu đỏ tươi trong mắt đã rút đi, khôi phục lại tròng mắt đen như mực trước kia.
Nhìn đôi tay ôm chặt lấy mình của Lạc Hằng đang hôn mê. Sắc mặt Bạch Tà lạnh đến cực điểm. Nghiệp hỏa không làm sư tôn bị thương, mà thần thức y khi cùng hắn giao hòa vào nhau, đau đớn như bị xé rách hồn phách liền biến mất không thấy, mà hiện giờ sư tôn bị hôn mê, lý giải duy nhất, chính là sư tôn thay y thừa nhận tất cả thống khổ đó.
Bạch Tà ôm lấy hắn, gục đầu xuống, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ gương mặt hắn, ánh mắt quyến luyến lại đau lòng, thấp giọng lẩm bẩm: "Sư tôn."
Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn người, chỉ có người trước mắt là đối với y trước sau như một.
Bạch Tà không có mang người cùng rời đi, nghiệp hỏa đã bị Lạc Hằng luyện hóa, ở trong nghiệp hỏa đối với chữa trị của Lạc Hằng càng có trợ giúp.
Hơn nữa, còn có một việc cần phải giải quyết.
Nghĩ đến đây, đáy mắt ôn nhu của y đã biến mất hầu như không còn, thay thế chính là hàn ý lạnh lẽo trong ngày đông giá rét.
Bạch Tà buông hắn ra, nhảy ra nghiệp hỏa, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm ở Đọa Lạc Chi Uyên, cuối cùng dừng ở cách đó không xa Yến Hàn Mặc đã điên cuồng.
Lúc này Yến Hàn Mặc nghiễm nhiên đã mất đi khống chế ma thần, không chỉ vậy, mới vừa rồi ma thần được Yến Hàn Mặc triệu hóa lại đây, đều không ngoại lệ há to mồm máu, chĩa răng nanh về phía Yến Hàn Mặc. Thân thể Yến Hàn Mặc bị cắn mất một miếng, lại lần nữa mọc ra một miếng, cứ như thế lặp đi lặp lại, bộ dạng nhất thời có chút kinh tủng.
Bạch Tà lơ lửng trên không trung, hờ hững nhìn xem một màn này.
Hai tròng mắt của Yến Hàn Mặc có chút thất tiêu, cho đến khi cảm nhận được một cổ cảm giác áp bách ánh mắt mới dừng trên người y, Yến Hàn Mặc mới dần lấy lại tinh thần, bốn mắt nhìn nhau, hàn ý thực cốt đâm thẳng trái tim, đồng tử Yến Hàn Mặc co rụt lại, đầy mặt không thể tin được.
"Tại sao, ngươi còn chưa chết!"
Nhìn Bạch Tà hoàn hảo ko có tổn hao gì, đầu óc Yến Hàn Mặc giống như bị nổ tung, đau đến ngũ quan của hắn đều trở nên vặn vẹo.
Sao có thể không chết, năm đó hắn đi xuống một chuyến đều thiếu chút nữa liền bỏ mình ở chỗ này, Bạch Tà sao có thể không có việc gì, cho dù không chết cũng sẽ tàn phế.
Ánh mắt Bạch Tà lạnh băng nhìn hắn, "Ta sao có thể chết trước khi giết ngươi chứ?"
Yến Hàn Mặc bỗng nhiên nhớ đến điều gì, cười phá lên, lại là thiên đạo đáng chết, trước sau như một, vô luận hắn đối phó Bạch Tà như thế nào, Bạch Tà đều không chết được.
"Đúng vậy, ngươi không chết được, hahahaha!"
"Nhưng ta không cam tâm!"
Tiếng cười âm trầm quẩn quanh Đọa Lạc Chi Uyên, chỉ thấy Yến Hàn Mặc bởi vì há miệng quá to, cả khuôn mặt đều cười đến có chút vặn vẹo, Yến Hàn Mặc di chuyển cơ thể, cùng ma thần khác bắt đầu cắn xé lên, cuối cùng từng chút từng chút đánh bại ma thần, cũng từng chút cắn nuốt ma thần, hình thể của hắn cũng bắt đầu càng lúc càng lớn, ngũ quan con người dần dần bị từng viên thị cầu lúc nhúc kia che lấp.
Bạch Tà hờ hững nhìn Yến Hàn Mặc dần dần điên cuồng ở trước mắt, nhìn hơi thở trên người hắn ngày càng khủng bố, nhưng cũng không có tiến lên ngăn cản.
Mà tu sĩ ở nơi xa trông thấy Yến Hàn Mặc cắn nuốt ma thần, tức khắc cảm thấy một trận ghê tởm, da đầu tê dại. Thấy ma thần cắn nuốt đồng loại đã cảm thấy đủ ghê tởm rồi, hiện giờ cư nhiên còn nhìn thấy có người cắn nuốt đồ vậy ghê tởm kia.
Rõ ràng trong dạ dày không có gì, nhưng lại cảm giác như có thứ gì muốn nôn ra.
Nhưng theo thời gian trôi đi, nhìn thân thể Yến Hàn Mặc dần dần biến thành quái vật khổng lồ cao mười trượng, mà thân ảnh bọn họ ở trước mắt Yến Hàn Mặc giống như con kiến có thể nắm tùy ý, ánh mắt tu sĩ trở nên kinh tủng lên.
Đây có còn là sinh vật của thế giới này không!!
"Bạch tông chủ, mau giết chết hắn đi! Nếu hắn càng mạnh, không ai có thể đánh bại hắn!" Có người lên tiếng nói.
Đối với yêu cầu của những người đó, Bạch Tà như mắt điếc tai ngơ, thân thể bất động đứng lù lù tại chỗ, lẳng lặng nhìn Yến Hàn Mặc lớn mạnh.
"Bạch tông chủ, ngươi đang đợi cái gì!"
Tiếng rống giận liên tiếp từ nơi xa truyền đến, ánh mắt Bạch Tà âm trầm, nhìn lướt qua phía dưới, tầm mắt lạnh băng quét tới, những tu sĩ đó tức khắc liền ngậm miệng không dám lên tiếng nữa.
Bỗng nhiên nhớ ra, bọn họ mấy ngày trước kia vẫn luôn nghe theo Yến Hàn Mặc nói, kêu đánh kêu giết Bạch Tà cùng Lạc Hằng, hiện giờ lại yêu cầu người ta giết chết yêu ma, một đám người không khỏi có chút xấu hổ. Nhưng nhìn hơi thở trên người Yến Hàn Mặc ngày càng trở nên khủng bố, bọn họ lại không khỏi cảm thấy sốt ruột.
Đôi mắt Yến Hàn Mặc đã không thể xưng là đôi mắt, càng như là hai viên thịt tròn lúc nhúc, không biết qua bao lâu, Yến Hàn Mặc mới dừng lại, cúi đầu nhìn xuống Bạch Tà lớn bằng con châu chấu, trong miệng Yến Hàn Mặc phát ra tiếng cười kỳ quái.
"Ta nói rồi, ta không chấp nhận vương, mơ tưởng thành vương, ta hiện giờ đã cường đại hơn nhiều so với ma thần trong cốt truyện, để ta nhìn xem thiên đạo làm sao có thể bảo vệ ngươi!"
Bạch Tà giương mắt nhìn hắn, đáy mắt chưa đựng mũi nhọn sắc bén.
Hai người bắt đầu động, trái tim của tu sĩ ở phía xa đều treo tới cuống họng, ở trước mặt Yến Hàn Mặc, Bạch Tà liền không khác gì một con châu chấu, thực lực cách xa như thế, có thể thắng được sao?
Nhưng vẻ mặt của Bạch Tà không có chút sợ hãi nào, thanh kiếm trong tay hóa thành Hồng Liên Nghiệp Hỏa màu đỏ đậm, đến cả không khí cũng đều bị thiêu đốt lên.
Thân hình Bạch Tà động, uy áp cường đại tàn sát bừa bãi ở Đọa Lạc Chi Uyên, ép tới người khác không thở nổi, kiếm trong tay Bạch Tà càng khủng bố hơn, rõ ràng là nhiễm bởi lửa đỏ rực rỡ nhưng lại toát ra lạnh lẽo thâm nhập cốt tủy, những người ở gần đều cảm giác linh hồn của mình đang run rẩy, không khỏi nhao nhao lui về sau.
Một đỏ một đen, mỗi bên chiếm một nửa bầu trời ở Đọa Lạc Chi Uyên, hai người đấu nhau, thậm chí ở nơi tiếp xúc ngay cả không gian cũng đều trở nên méo mó.
Trận đại chiến này giằng co tới ba ngày mới kết thúc, tại nơi chiến đấu vẫn còn tàn lưu hơi thở khủng bố khiến người khác không dám tới gần.
Yến Hàn Mặc bị hủy hoại tứ chi mà ngã trên nền đất, thân hình khôi phục lại kích thước của người bình thường, nơi tứ chi bị đứt gãy giống như có thứ gì đang mọc ra, chỉ là tốc độ cực kì chậm chạp, ngay khi tứ chi còn chưa kịp thành hình liền đã bị Bạch Tà tùy ý chặt đứt.
"Ta thua ư, lại thua Thiên Đạo một lần nữa ư?"
Yến Hàn Mặc mất mát cúi đầu lẩm bẩm tự nói, nhưng lại sau một cái chớp mắt, chợt ngẩng đầu nhìn về phía trước, mặt lộ vẻ dữ tợn, châm chọc nói: "Hahahaha, giả thiết của thế giới này cũng thật mạnh, vô luận thay đổi cốt truyện như thế nào ngươi cũng đều có thể trưởng thành, dù có nhập ma ngươi cũng có thể an toàn thoát thân, điều này có nghĩa, chung quy rồi cũng sẽ có một ngày ngươi sẽ chính tay giết sư tôn của ngươi!"
"Chắc chắn như thế, ngươi tránh không khỏi đâu." Giọng nói của Yến Hàn Mặc đã bắt đầu nói năng lộn xộn.
Ánh mắt Bạch Tà trầm xuống, nói: "Ngươi sai rồi, vô luận biết rõ cốt truyện, lợi dụng cốt truyện đối phó ta ngươi, vẫn là Thiên Đạo chỉ biết ra lệnh sư tôn của ta kia, chẳng qua chỉ là vai hề nhảy nhót vô năng mà thôi, trước nay chỉ biết khoa tay múa chân với người khác, mà chính mình lại không còn gì khác. Ngươi không phải thua bởi Thiên Đạo, cũng không phải thua bởi ta, mà là thua bởi sư tôn ta."
Vẻ mặt Yến Hàn Mặc có chút hoảng hốt, "Sao có thể thua bởi Lạc Hằng, ta rõ ràng là thua bởi Thiên Đạo."
Bạch Tà cười nhạt một tiếng, không còn cho hắn cơ hội mở miệng, giơ kiếm liền phá hủy ma hạch giữa mày của hắn, trong chớp mắt Yến Hàn Mặc chợt im bặt, biểu tình trên mặt dừng lại ở giữa mê mang.
Làm xong tất cả những việc này, Bạch Tà xoay người, lại một lần nữa nhảy vào khe nứt nghiệp hỏa, dùng linh lực bao quanh lấy Lạc Hằng, Bạch Tà dùng lòng bàn tay cọ nhẹ lên gương mặt của người.
Sư tôn, tất cả đều đã kết thúc rồi.