Yến Hàn Mặc vừa dứt lời, Bạch Tà nhướng mày, liếc hắn một cái, thanh âm lạnh lẽo nói: "Giết ngươi, không cần sư tôn ra tay."
Nghe vậy, Yến Hàn Mặc chỉ cười khẩy một tiếng, không biết tự lượng sức mình, tiếp tục không nhanh không chậm đấu với y, nhìn sắc trời nhiễm hồng bên ngoài Đọa Lạc Chi Uyên, Yến Hàn Mặc tiếp tục nói: "Ngươi thật sự không định để sư tôn ngươi ra tay sao? Ta nhớ rõ sư tôn ngươi từng dùng qua một loại đan dược có thể nâng cao thực lực của mình trong nháy mắt, vì sao bây giờ không lấy ra dùng?"
"Nếu sư tôn ngươi lại không ra tay, tánh mạng của những người ở ngoài kia định không cần nữa?"
Yến Hàn Mặc vừa dứt lời, chỉ thấy ma thần đang chém giết tu sĩ lung tung kia, đột nhiên dừng lại. Tu sĩ thấy vậy, mới vừa thở ra một hơi nhẹ nhõm, rồi lại giống như nhìn thấy chuyện khủng bố gì, hai tròng mắt dại ra mà nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt, chỉ thấy ma thần cấp thấp tự động đi đến trước mặt ma thần cấp cao, ma thần cấp cao trực tiếp cắn nuốt ma thần cấp thấp, cứ như vậy, lực lượng trở nên càng ngày càng mạnh.
Bọn chúng cư nhiên cắn nuốt đồng loại!
Đây rốt cuộc là sinh vật gì, ngay cả đồng loại cũng ăn, tu sĩ cảm thấy dạ dày của mình đang quay cuồng. Nhìn thể hình ma thần càng lúc càng lớn, không biết ai gào to một tiếng: "Không thể để bọn chúng cắn nuốt lẫn nhau!"
Mọi người bừng tỉnh, vội vàng tiến lên ngăn lại, nếu cứ mặc bọn chúng cắn nuốt lẫn nhau, cuối cùng bọn hắn sẽ chết càng nhanh.
Bạch Tà đem tất cả chuyện xảy ra trước mắt thu vào đáy mắt, ánh mắt nhìn về phía sư tôn mình, không khỏi siết chặt thanh kiếm trong tay.
Lấy tính cách của sư tôn, tuyệt đối sẽ không mặc kệ ma thần tăng trưởng. Mà Yến Hàn Mặc tuyệt đối cũng sẽ không tốt đến mức nhắc nhở chuyện đan dược có thể tăng cường thực lực như vậy.
Hắn muốn, chính là hủy diệt người yêu thương của mình, giống như tất cả những người từng thân cận với y trước kia, Yến Hàn Mặc từng bước mê hoặc tâm bọn họ, hủy diệt bọn họ.
Lạc Hằng đã từng một lần sử dụng đan dược cưỡng chế nâng cao tu vi của mình, đan điền vỡ nát, linh lực mất hết, nếu lại sử dụng một lần nữa, y không dám tưởng tượng sẽ phát sinh chuyện gì.
Quả nhiên, một lát sau, Bạch Tà liền thấy Lạc Hằng động, mi tâm Bạch Tà nhảy dựng, thấp giọng nói: "Sư tôn, ngươi ra ngoài hỗ trợ đi, ta ở chỗ này cũng có thể."
Ý cười ở đáy mắt Yến Hàn Mặc nhiều thêm vài phần, hắn thính nhìn dáng vẻ hoảng sợ rồi lại bất lực của Bạch Tà, trực tiếp giết chết một người quá mức đơn giản, nhìn vai chính thế giới này hận hắn, do hắn mà sợ hãi, mới là niềm vui lớn nhất.
Yến Hàn Mặc tiếp tục dùng từ ngữ kích thích Bạch Tà nói: "Sư tôn ngươi ra ngoài có thể hỗ trợ được cái gì, cho dù hắn cường, hắn cũng chỉ là một tông sư, ma thần cấp tông sư bên ngoài cũng vài chục con, hiện tại xem ra, lại qua một hồi liền có hơn trăm con, nếu hắn muốn dùng nghiệp hỏa, phải hy sinh hết những yêu ma kia, cuối cùng yêu ma phản bội, nhân loại bị yêu ma cùng ma thần trước sau giáp công, ngẫm lại cũng thấy khá thú vị."
"Không bằng ngươi để hắn tới đối phó ta, giết ta, ma thần sẽ không khác gì năm bè bảy mảng, nhưng đáng tiếc tu vi sư tôn ngươi quá thấp, không phát huy được tác dụng gì."
"A, ta còn quên, Bạch Tà đã nhập ma, ngươi không dám sử dụng nghiệp hỏa."
Ánh mắt Yến Hàn Mặc chuyển hướng Lạc Hằng, dùng ngữ khí bằng hữu cũ nói chuyện phiếm với Lạc Hằng nói: "Quả nhiên không phải vai chính, liền tính luyện hóa nghiệp hỏa, cũng sẽ uổng công, ngươi nói có phải hay không, Lạc Hằng."
Lạc Hằng nhìn Yến Hàn Mặc trước mắt, ánh mắt u lãnh, tam nguyên ngưng chuyển đan xác thật có thể trong nháy mắt nâng cao tu vi, nhưng di chứng cũng rất lớn, sử dụng nhiều lần sẽ khiến cơ thể tổn thương nhiều hơn, chỉ có vạn bất đắc dĩ mới có thể sử dụng, nếu lại thêm một lần nữa, hắn chưa chắc đã có mạng để sống.
Tuy rằng ngay từ đầu hắn đã có ý định này, nhưng lúc này từ trong miệng Yến Hàn Mặc nói ra, ý vị liền không giống. Nếu hắn lại bị thương, hắn sợ Bạch Tà sẽ mất khống chế, thời điểm linh khí cùng ma khí trong cơ thể một khi mất cân bằng, cuối cùng chính là ngày chết của Bạch Tà.
Bầu không khí giữa mấy người bọn họ nhất thời đình trệ.
"Sư tôn, không cần." Thanh âm Bạch Tà mang theo một chút cầu xin.
Lạc Hằng nhẹ thở dài, lùi lại nửa bước: "Ta đi giúp bọn họ."
Hắn đây là thỏa hiệp.
Yến Hàn Mặc cười phá lên, từng viên thịt tròn trên người lúc nhúc, sắc mặt trở nên vặn vẹo, "Quả nhiên, con người vẫn ích kỷ, rõ ràng các ngươi đều có năng lực tiêu diệt ta, lại vì việc tư của bản thân, vẫn luôn không ra tay."
Hơi thở trên người Yến Hàn Mặc đột nhiên thay đổi, trong lúc nhất thời đất trời trở nên tối tắm, cỏ cây đều run rẩy, phóng mắt nhìn qua một mảnh đen nhánh, chỉ có nghiệp hỏa bên trong khe nứt còn đang thiêu đốt tản ra ánh sáng.
Yến Hàn Mặc di chuyển cơ thể to lớn của mình tấn công Lạc Hằng. Nếu các ngươi không chịu ra tay, ta đây liền ép các ngươi ra tay. Trận này hắn bày gần 50 năm, cuối cùng đều bị Lạc Hằng hóa giải, rõ ràng đều đã nhập ma, vì cái gì còn giống như tu sĩ bình thường chứ.
Hắn không cam tâm, hắn rõ ràng là người sớm nhất chạm đến bên rìa của Thần, cuối cùng lại thành ma, còn ngày ngày đêm đêm phải chịu đựng tâm ma tra tấn, chỉ có thể dựa vào lấy mạng của người khác tới kéo dài hơi tàn, mà Bạch Tà đại giới gì cũng đều không cần trả giá, tiếp tục giả làm một nhân sĩ chính phái.
Hắn muốn xem Bạch Tà tàn sát sạch sẽ người trong thiên hạ.
Hắn không chấp nhận vương, mơ tưởng thành vương.
Đồng tử Bạch Tà hơi co lại, lập tức chắn ở trước người Lạc Hằng, nhưng lúc này tu vi của Yến Hàn Mặc rõ ràng đã ở trên y, Bạch Tà bị đánh liên tục thối lui, trên người bị móng vuốt cào ra vài vết thương thấy cả xương cốt, ma khí màu đen từng chút ăn mòn Bạch Tà, nhưng Bạch Tà cũng không tránh ra, thân hình đĩnh bạc kiên quyết đứng trước người Lạc Hằng.
Hai cổ ma khí ở Đọa Lạc Chi Uyên va chạm nhau, tầng mây trên không trung đều bị đánh thủng một lỗ lớn.
Lạc Hằng nhìn Bạch Tà bị thương, sau do dự nhiều lần, quyết đoán lựa chọn đi ra ngoài.
Tuy nhiên Yến Hàn Mặc hiển nhiên không muốn buông tha Lạc Hằng, chỉ thấy những ma thần đang cắn nuốt lẫn nhau kia tạm dừng lại, mục tiêu biến thành Lạc Hằng.
Mà tốc độ ra tay của Yến Hàn Mặc càng lúc càng nhanh, thương thế trên người Bạch Tà cũng càng ngày càng nhiều, mà Yến Hàn Mặc chỉ cần không chết dù có chịu nhiều thương tổn đi nữa cũng có thể nhanh chóng khôi phục như lúc đầu, theo thời gian trôi, tình cảnh xấu dần dẫn lộ rõ.
Sau một nén hương, Lạc Hằng đã bị Yến Hàn Mặc bắt vào tay.
Yến Hàn Mặc nhìn Bạch Tà ở trước mặt không dám động, thanh âm có chút vặn vẹo cười to nói: "Muốn cứu sư tôn ngươi, liền giết chết bọn người ở bên ngoài đi, ta sẽ thả sư tôn ngươi."
Sắc mặt Lạc Hằng âm trầm, Yến Hàn Mặc đã điên cuồng đến nông nỗi này.
"Đi thôi, ma thần này đó đều là chuẩn bị cho ngươi, dù sao người của thế giới này đều là người trong sách, giết bọn họ là có thể cứu được sư tôn ngươi, lựa chọn này tốt đến cỡ nào a."
"Hơn nữa, cho dù ngươi không giết bọn họ, bọn họ cũng sẽ bị ta giết chết, dù sao cuối cùng cũng đều phải chết, còn không bằng cứu sư tôn ngươi."
Ánh mắt Yến Hàn Mặc đảo quanh trên người Lạc Hằng, cuối cùng dừng lại ở tay phải cầm kiếm của Lạc Hằng, ánh mắt trở nên âm lãnh.
"Rắc" một tiếng, Lạc Hằng đau đớn trở nên vặn vẹo một chút, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Bạch Tà đình trệ hô hấp, nâng bước muốn tiến lên phía trước, cuối cùng lại ngừng lại bước chân.
Yến Hàn Mặc híp lại đôi mắt, thưởng thức cánh tay mềm vô lực của Lạc Hằng, không chút để ý nói: "Ta không có nhiều kiên nhẫn bồi ngươi chơi như vậy, mỗi lần ngươi do dự một chút, ta liền phế bỏ một bộ phận của sư tôn ngươi."
Vẻ mặt Bạch Tà nghiêm lại, nhìn thoáng qua tu sĩ đang chiến đấu ở bên ngoài Đọa Lạc Chi Uyên, lại nhìn đến sắc mặt tái nhợt cơ hồ trong suốt của Lạc Hằng, màu đỏ tươi trong đôi mắt lóe lên, "Chỉ cần giết bọn họ, ngươi liền thả sư tôn ta sao?"
"Đúng vậy, hơn nữa ta cũng có thể thề, về sau sẽ không ra tay với hai người các ngươi."
Gương mặt Lạc Hằng lộ vẻ sợ hãi, "Bạch Tà, không được."
Nếu Bạch Tà trở thành một kẻ giết chóc, vậy hắn tình nguyện chết đi.
Bạch Tà nhìn Lạc Hằng thật sâu, rũ mắt xuống, "Thực xin lỗi, sư tôn."
Bạch Tà nói xong, đã từng bước một đi ra ngoài.
Yến Hàn Mặc nhìn y cầm kiếm từng bước đi về hướng bên ngoài, đáy mắt là ý cười điên cuồng, cúi người ở bên tai Lạc Hằng nói: "Ngươi xem chung quy là ta thắng."
"Tên điên!"
Yến Hàn Mặc cười lên, nhưng hắn tươi cười không được bao lâu, Bạch Tà vừa mới đi xa vài bước kia, thừa dịp hắn buông lỏng cảnh giác liền vọt lại đây, ba người cùng rơi xuống, cuối cùng dung nhập vào trong nghiệp hỏa.
Não của Yến Hàn Mặc trong nháy muốn mắt tạc nứt nổ tung, trên người cũng bắt đầu có thanh âm xèo xèo, thứ thống khổ nhất không phải là trên thân xác mà là thần thức, giống như có có hàng vạn cỗ lượng lượng, muốn xé nát thần thức của hắn.
"Thừa nhận đi, ngươi chính là vô dụng như vậy."
"Ngươi không phải vai chính, dù ngươi có lợi hại cũng là phế vật..."
"Trả mạng cho ta..."
Vô số thanh âm từ bốn phương tám hướng tụ tập mà đến, trực tiếp đâm thủng màng tai hắn, xuyên thẳng vào linh hồn sâu bên trong hắn.
"Đều cút đi!" Đôi tay Yến Hàn Mặc hóa ma khí thành kiếm, đâm xuyên qua màng tai của hắn, máu từ lỗ tai chảy ra, Yến Hàn Mặc chợt mở bừng mắt, nhìn một biển nghiệp hỏa trước mắt, Yến Hàn Mặc cố nén không khỏe nhảy ra nghiệp hỏa, khắc xuống trận pháp ở phía trên, để người ở dưới không thể ra ngoài được.
Chết đi, đều chết hết đi, hahahaha.
Yến Hàn Mặc lúc này đã si ngốc, hai mắt tan rã, mà ma thần vừa rồi còn nghe lệnh của hắn, lúc này nhìn Yến Hàn Mặc giống như nhìn thấy mỹ vị, lao về phía hắn.
"Bạch Tà." Nội tâm Lạc Hằng nôn nóng nhìn sắc mặt thống khổ của Bạch Tà, hắn muốn mang y ra ngoài, nhưng linh lực hắn đã mất, căn bản không phá được trận pháp ở trên.
Dường như nghĩ đến điều gì, Lạc Hằng bình tĩnh lại, cùng y tựa trán vào nhau, thần thức cùng cơ thể chia lìa, giao hoà cùng thần thức của y.
Thần thức giao hoà là một quá trình rất nguy hiểm, là cảnh giới tối cao của song tu, tuy rằng đã song tu cùng Bạch Tà hai lần, nhưng bọn hắn đều chưa từng thử song tu thần thức, Bạch Tà có tâm ma, cảm xúc không ổn định, một khi Bạch Tà bài xích hắn, đối với bọn họ tới nói thần thức sẽ bị thương tổn không thể xóa.
Nhưng hiện giờ hắn cũng không rảnh nghĩ đến, hắn biết hắn đánh không lại Yến Hàn Mặc.
Cũng may, tuy rằng toàn thân Bạch Tà đều đang rung rẩy, nhưng ở thời điểm thần thức Lạc Hằng cùng y chạm vào nhau, Bạch Tà không có đẩy hắn ra, Lạc Hằng có thể nhìn đến một khối bạch quang có chút hơi run rẩy, nhưng vẫn cực lực thu mình lại thành một khối, không có công kích hắn.
Lạc Hằng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi bao bọc lấy thần thức của y, tận lực giảm bớt thống khổ, nhỏ giọng nói: "Đọc kí ức của ta, đi luyện hóa nghiệp hỏa."
Hắn năm đó đã luyện hóa nghiệp hỏa, hắn tin Bạch Tà cũng có thể.