Ở nơi chật hẹp, quanh quẩn thanh âm nhàn nhạt của Lạc Hằng, ánh mắt Bạch Tà dính chặt trên người Lạc Hằng, trong đầu ong ong quay cuồng, mãn đầu óc đều là câu nói "Tâm ý chúng ta tương thông." mà Lạc Hằng nói.
Ống tay áo màu trắng bị Bạch Tà siết chặt đến nhăn nhúm, đôi mắt có chút khô khốc, hầu kết Bạch Tà giật giật, "Sư tôn, ngươi nói tâm ý tương thông, là giống với ý ta hiểu sao?"
"Sư tôn đối với ta không chỉ thích giữa thầy trò, còn có loại thích giữa đạo lữ với nhau." Bạch Tà thật cẩn thận mà nói tiếp, y cảm giác như hồ độc kia đang tẩm sâu vào lục phủ ngũ tạng, làm đầu óc của y đều có chút choáng váng.
Lạc Hằng bị y hỏi như vậy cũng có chút ngây ra, Bạch Tà trước giờ vẫn còn chưa biết hắn muốn cùng y kết làm đạo lữ sao.
"Ta nghĩ vậy." Lạc Hằng không chút do dự mà trả lời.
Từ lúc bước ra từ Đọa Lạc Chi Uyên, hắn xác thực muốn rời xa trọng tâm cốt truyện, làm một cái người bình thường sống một cuộc sống bình đạm, giãy giụa trong vài thập niên, quá mệt mỏi.
Nhưng khi gặp lại Bạch Tà, ở một khắc kia thấy hơi thở trên người y không thích hợp, Lạc Hằng liền không chút do dự quyết định ở lại bên cạnh y.
Sau lại phát hiện ra Bạch Tà đã nhận ra mình, hơn nữa còn không có hận hắn, khi đó hắn đúng là có chút bất an, nhưng đồng thời lại vui mừng. Mà ở Đọa Lạc Chi Uyên, một khắc Bạch Tà hôn hắn kia, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-sau-ta-bi-sieu-hung-do-de-duoi-giet/1847048/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.