Tần Tể Minh ít khi can thiệp đến chuyện của hắn, nhất là những chuyện liên quan đến mối quan hệ cá nhân giữa hắn cũng những người xung quanh khác.
Quân Yến Thanh ông cũng có biết, nhưng hắn không nghĩ sẽ có một ngày ông sẽ chủ động đề cập đến chuyện liên quan đến cậu như bây giờ.
“Yến Thanh, cậu ấy thì sao ạ?”
Ánh mắt ông nhìn hắn bỗng trầm xuống, hoài nghi hỏi: “Mối quan hệ giữa con cùng đứa trẻ đó rốt cuộc là gì?”
Cũng không phải vô duyên vô cớ ông lại rảnh rỗi đi hỏi đến vấn đề này, nếu không phải trùng hợp bắt gặp ánh mắt thâm tình của con trai mình nhìn người ta có khi ông đã không tin vào những lời suy đoán vớ vẩn ấy của Quân An Trạch.
“Con trai ngài rất có khả năng là đang thích em trai tôi.”
Tần Diệc Tẫn lãnh đạm nói: “Tụi con chỉ là bạn.”
Tần Tể Minh híp mắt, ông nửa tin nửa ngờ về câu trả lời của hắn nên đã hỏi lại: “Có thật không?”
“Thật!” Hắn gật đầu một cái chắc nịch, trong mắt không tồn tại bất kỳ một tia gợn sóng nào.
Ít nhất thì bây giờ cả hai vẫn chưa là gì với nhau cả, đối với cậu cả hai người chỉ đơn giản là bạn trúc mã, còn đối với hắn thì cậu lại là người mình đơn phương suốt mấy năm trời.
Lời hắn vừa nói với ông, cũng không thể tính là nói dối.
Tần Tể Minh nhìn hắn thêm một lúc lâu mới dời mắt, có lẽ Quân An Trạch đã không đúng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-phat-hien-ca-nha-deu-la-vai-ac/3356480/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.