Khúc Kỳ mở mắt, cảm giác bản thân vừa từ tỉnh dậy trong hang tuyết.
Bản thân như đang nằm trong vòng tay của ai đó, phía sau là một thân thể mềm mại lạnh lẽo, hai tay người đó đặt ngang eo cô, mái tóc đen dài như một tấm bình phong tự nhiên bao quanh Khúc Kỳ, Nhẹ nhàng xoa mặt rồi đến chóp mũi khiến nàng có chút ngứa ngáy.
Khúc Kỳ chớp chớp mắt, ánh mắt trở nên dần rõ ràng. Nàng ngắm đôi mắt Thịnh Tây Chúc màu vàng óng, giống vầng trăng lạnh lẽo rủ xuống trên đầu.
Im lặng nhìn nhau vài giây, Khúc Kỳ phản xạ đè xuống cổ mình. Ngay trước khi bất tỉnh, cô cảm thấy một cơn đau nhói ở sau cổ do một vết cắn sâu, hẳn là bị cắn rất sâu mới đúng.
Khúc Kỳ cố gắng tìm vết thương trên cổ nhưng sờ thấy làn da mịn màng sáng bóng. Lúc này, vết sẹo cuối cùng cũng lặng lẽ hồi phục như trước
Khúc Kỳ sờ tới sờ lui không thấy vết thương nào, bừng tỉnh hỏi:
"Ngươi có phải hay không cắn ta?"
Thịnh Tây Chúc khó được chột dạ mấp máy môi.
Khúc Kỳ: "?". Lão meo ngươi nói một câu nha!
Nàng nhìn vẻ mặt Thịnh Tây Chúc, giống như hiểu lại cố tình không hiểu. Khúc Kỳ nghiêm túc vặn hỏi:
"Nói chuyện, rốt cuộc có cắn hay không?"
Thịnh Tây Chúc nghiêng mặt, nửa ngày nói: "... Cắn."
Khúc Kỳ nhìn xem nàng, ngoài ý muốn rất bình tĩnh:
"Vậy vết thương đâu?"
Đầu ngón tay Thịnh Tây Chúc vô ý thức cọ xát vị trí vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-nu-phu-nang-chi-muon-ca-man-hut-meo/3490526/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.