Buổi chiều giờ Thân, tại Bách Thảo Đường. Dưới ánh mặt trời ôn hòa, Làn gió ấm áp chậm rãi thổi qua quang cảnh rộng lớn, hàng dược thảo theo đó cuốn theo chiều gió như sóng cuộn.
Khúc Kỳ đi gần bờ rào, tức khắc cảm thấy linh khí dư thừa bốn phía chảy ra, như sóng biển dời núi lấp biển gào thét tới, ánh mắt nàng lập tức chấn động!
Bên cạnh, Thịnh Tây Chúc hỏi: "Thế nào rồi."
Khúc Kỳ mặt lộ vẻ tiếc nuối: "Không có gì."
Có chút đáng tiếc, những linh khí này bản thân thế mà không hấp thu được bao nhiêu. Thể chất vạn ác cực âm, cái thân thể này làm ta xuyên thư làm gì có bàn tay vàng!
Bách Thảo Đường ở giữa sườn núi Vong Tích phong, một dòng thác cao chót vót trắng như tuyết đổ từ trên đỉnh núi xuống, bắn tung tóe vào đầm nước không đáy, chảy qua hàng trăm mẫu ruộng thuốc xanh tươi, lặng lẽ xoa dịu thiên hạ.y.
Hoa cỏ cây cối, chim trời cá nước và thậm chí cả đầm nước trong suốt ở đây đều chứa đựng linh khí thuần khiết bởi vậy Vong Tích phong trở thành Top 1 nơi đệ tử ưa thích tu luyện.
Bách Thảo Đường sở dĩ linh lực dồi dào như vậy là bởi vì trong lòng đất ẩn chứa linh mạch..
Trong bốn vùng biển có tổng cộng 250 mạch linh mạch phát triển, đảo Bồng Lai chiếm 3, đảo Tây Hoài có 5 mạch dồi dào nhất, trong khi biển cả chiếm 2, còn lại 240 mạch phân bổ ở các châu lục khác nhau.
Trên thực tế cũng không phải là linh mạch sinh trưởng ở đô thành phụ cận, mà là linh mạch làm cho những thành thị trở nên phồn vinh. Linh mạch đối với người tu hành đến nói vô cùng quan trọng, liền giống với wifi đối với người hiện đại. Tuy nói người tu hành có thể dự trữ linh lực trong linh phủ cho những trường hợp khẩn cấp, nhưng linh lực sẽ luôn cạn kiệt vào thời điểm. Tựa như một người hiện đại không có wifi thì phải bật 4G, nhưng đến lúc sẽ dùng hết cả lưu lượng.
Ấy mà Tô Phù Vãn không cần linh mạch, tự thân cô ta sinh ra linh khí, nàng thì tương đương với linh mạch biết đi, ai nhìn đều muốn nhào tới cọ nhiệt.
Thể chất cực dương + linh khí vô hạn, thiên kiêu chi tử bàn tay vàng chính xác là điều khiến người ta khao khát.
Khúc Kỳ không khỏi cảm thán: Nếu đã sinh dương, sao lại sinh âm!
Những người khác ít nhất cũng có wifi, nhưng mình ta thậm chí đến mạng lưới liên lạc trực tuyến còn không có.
Đi vào dược điền, các nàng thấy chính phòng cách đó không xa, màu xám bao diêm, gạch lát màu xanh lam, trông rất lịch sự trang nhã dưới làn sóng xanh gợn sóng. Khúc Kỳ chợt nghe thấy tiếng hét từ trong nhà.
"Sư phụ! Ngươi lại đổi chìa khóa linh mạch? Thế nào cũng không nói cho ta một tiếng a!"
Khúc Kỳ: Hóa ra hỏi pass wifi....
Thanh âm của Hoài Lộc nũng nịu vang lên: "Ai nha, ta quên. Gần đây có mấy ranh con chạy đến nơi này tu luyện, rồi phân nhau dược thảo linh khí, ta liền đổi chìa khóa đi ~ "
Khúc Kỳ giật mình: Ờ, hóa ra quá nhiều người dùng chung wifi, làm tốc độ đường truyền chậm đi.
Đi tới trước chính phòng, hai người dừng bước lại, chỉ thấy cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, xuất hiện cô bé. Tiểu nữ hài ước chừng mười hai mười ba tuổi tuổi, chải lấy bánh bao đầu, toàn thân phấn áo, gương mặt tức giận. Nàng nhảy xuống thang, hướng sau lưng hô to: "Không muốn cùng sư phụ nói chuyện!"
Nói xong tiểu nữ hài ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Khúc Kỳ cùng Thịnh Tây Chúc, hung tợn nhíu mày: "Buổi chiều Bách Thảo Đường không tiếp đãi đệ tử tu luyện, các ngươi không biết sao?"
Khúc Kỳ: "Ngươi hiểu lầm, chúng ta là đến dùng wifi... Không đúng, chúng ta đến tìm Hoài Lộc trưởng lão."
Thịnh Tây Chúc nhìn về phía nàng: "???"
Khúc Kỳ không khỏi che mặt, đầu nóng ran, lại nói nhảm đến mất mặt. Nàng đỏ mặt giải thích: "Chúng ta đến tìm Hoài Lộc trưởng lão."
"Tìm nàng?" Tiểu nữ hài hừ một tiếng, đảo mắt, "Vậy các ngươi trực tiếp đi vào đi."
Nói xong, nàng nâng lên một cái xẻng, vắt chân lên cổ chạy vào đồng ruộng. Hai người nhìn xem nàng bước đi thấm thoát. Khúc Kỳ ngạc nhiên nói:
"Thật là tiểu hài tử kỳ quái."
Thịnh Tây Chúc thu tầm mắt lại: "Đó là một con rối."
Khúc Kỳ: "Con rối?" Thật là một con rối sống động!? Cô chợt nhớ tới trong tiểu thuyết gốc, Hoài Lộ có tiểu dược đồng, cả hai đều là những con rối được tạc từ những bức tranh gỗ sống.
Sống trong thân gỗ, dùng dao phác họa ngũ quan, dùng sợi tơ làm đường vẽ khuôn mặt và lông mày, từ đó tạo ra một bộ rối cơ bản nhất. Con rối ở đây không phải do con người điều khiển thông thường, mà được người làm ra rót vào một chút thần thức để tự nó có ý thức riêng. Cảnh giới người sáng tạo càng cao thì con rối càng giống người thật.
Khúc Kỳ: "Ngươi sao biết là khôi lỗi?"
Thịnh Tây Chúc: "Nữ hãi lúc bước đi có thanh âm kẽo kẹt."
Khúc Kỳ không khỏi nghiêng tai nghe xong, xác thực có tiếng động nhỏ kẻo kẹt, giống khớp nối đầu gỗ ma sát lẫn nhau phát ra thanh âm.... Thật đúng là! Nàng không khỏi nhiều liếc nhìn Thịnh Tây Chúc, thính lực quá bén nhạy, không hổ là mèo nhỏ.
Hai người đi vào chính phòng, dược thảo thơm mát xa xa bay tới. Thấy một lò luyện kim khổng lồ bằng đồng đỏ hiện ra trước mắt, ngẩng đầu lên liền thấy mấy người gỗ tráng kiện đứng thẳng lưng, khói xanh từ từ bay ra khỏi lò, khiến khói tràn ngập cả căn phòng lọt trong sương mù.
Ngọn lửa phía dưới gầm lên và bùng cháy, khiến không khí tràn ngập mùi thơm nồng nàn của thảo mộc.
Khúc Kỳ nhịn không được hít sâu một cái. Khác với linh thảo dại mọc ở hậu sơn, dược thảo Bách Thảo Đường đều được trải qua quy trình chăm sóc, chủng loại phong phú cũng càng đầy đủ, ngửi lên cũng rất thoải mái.
"Các ngươi tới rồi?" Một bóng đỏ từ phía sau lò hơi đi tới, duyên dáng như một cây liễu rủ.
Khúc Kỳ thi lễ: "Hoài Lộc trưởng lão."
Hoài Lộc một tay cầm quạt tròn, một tay chắp sau lưng, đi bộ nhàn nhã đi tới trước lò. Tầm mắt của nàng rơi trên người Thịnh Tây Chúc, nói: " Tiểu hữu Trương Tam cũng đến đây?"
Thịnh Tây Chúc đúng mực chắp tay thi lễ. Hoài Lộc mỉm cười, quay người hướng lư đồng. Ánh lửa rực rỡ viền vàng chiếu trên lưng nàng, vũ mị và ưu nhã.
Trong nguyên tác, ba vị trưởng lão mỗi người thực hiện chức vụ của mình. Tĩnh Thù thưởng phạt phân minh, chưởng quản nghị sự đường; Tử Dận say mê Kiếm đạo, chưởng quản rèn kiếm sảnh; Hoài Lộc chung tình rộng rãi, chưởng quản Bách Thảo Đường.
Mà Thủ Nhất độc hành một mình, tứ hải du đãng* (lang thang khắp nơi),Bồng Lai đảo đối với nàng chỉ là địa phương nghỉ chân. Cho nên để đó mà không dùng đến nghĩa là hắn không có quyền lực địa vị.
Hoài Lộc cũng không quay đầu lại, hỏi: "Các ngươi thế có thấy tiểu đệ tử vừa mới chạy ra ngoài đi đâu?"
Khúc Kỳ nói: "Nàng nha, ở trong dược điền nhổ cỏ dại nhưng vui mừng."
Hoài Lộc ngoái nhìn cười một tiếng: "Hóa ra vậy."
Nàng lời nói xoay chuyển, ôn nhu nói: "Các ngươi cũng nhìn thấy, ta chỗ này quản lý dược điền vạn mẫu đất, bình thường đều do các đệ tử hỗ trợ chăm sóc. Đáng tiếc hay, đảo Bồng Lai gần đây thần hồn nát thần tính, tình cảnh đáng lo, thực tế không dám gọi bọn họ tới."
Khúc Kỳ xem mắt phượng đối phương cười cong, đoán ra được gì đó, chấn động mạnh một cái: "Vậy ngươi còn gọi chúng ta tới?"
Đệ tử của ngươi mệnh quý giá, mạng của chúng ta cũng không phải là mệnh sao!
Hoài Lộc liếc mắt đưa tình, quở trách nói:
"Cái này không giống nhau đi, ngươi không phải muốn cầu cạnh ta sao?"
Khúc Kỳ run rẩy, lập tức trốn sau lưng Thịnh Tây Chúc. Uổng chút nàng còn cảm thấy gặp được người tốt, phi. Cái gì hảo tâm, rõ ràng chính là một nữ nhân xấu quỷ kế đa đoan!
Khúc Kỳ nắm chặt ống tay áo Thịnh Tây Chúc, nhỏ giọng nói: "Vẫn là meo meo ngươi tốt nhất."
Nhà mình nuôi lớn Boss vẫn tương đối đáng tin cậy, chơi thì chơi, nháo thì nháo, nhưng tuyệt đối không hại nàng. Thịnh Tây Chúc quay đầu liếc qua, tiến lên một bước ngăn Khúc Kỳ ở phía sau. Nàng nhìn chăm chú nữ tử áo đỏ, ánh mắt trầm xuống.
Hoài Lộc đầy hứng thú cười khẽ: "Nha, hung ác như thế a."
Nàng thờ ơ giương mắt nghênh tiếp ánh mắt Thịnh Tây Chúc, hai người ánh mắt chạm nhau, một trận uy áp lặng lẽ không một tiếng động trong không gian tỏara.
Lư đồng lửa hồng hộc đốt, nhiệt độ trong phòng tiếp tục tăng lên. Chân nữ hài sau lưng bỗng nhiên run lên, cả người nhào tới trên lưng nàng. Thịnh Tây Chúc dừng lại, nhanh chóng quay người tiếp được.
Khúc Kỳ choáng đầu hoa mắt, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, không khống chế được đi xuống ngược lại: "Thật là... áp lực lớn..."
Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó trong bóng tối đè xuống toàn bộ cơ thể cô.
Khác một bên, Hoài Lộc kinh ngạc che giấu trong mắt, cẩn thận quan sát hai người trước mắt. Vốn định cho công kích hai nhân vật này trước, không nghĩ tới Trương Tam rõ ràng chỉ là đệ tử Trúc Cơ kỳ, lại tiếp được linh áp tu sĩ Đại Thừa kỳ! Mà sau lưng nàng ta, Khúc Kỳ mặc dù chỉ chống đỡ một lát, tính ra khá tốt so với đệ tử nội môn.
Nếu không phải nàng rõ ràng nội tình hai người này, chỉ sợ thật sẽ hoài nghi... Hay là ngụy trang?
Nàng nhìn về phía Thịnh Tây Chúc, đối phương đang ôm vai Khúc Kỳ, động tác tỉ mỉ đỡ nữ hài dậy. Tựa hồ phát giác ánh mắt Hoài Lộc, Thịnh Tây Chúc bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn nàng một cái.
Ánh mắt lạnh lùng, điên cuồng, u ám đó... giống như tuyết băng ngàn năm không thay đổi, dường như từng chút một bò ra từ vực sâu tối tăm nhất, nơi không có ánh mặt trời, phủ đầy máu tươi của quỷ.
Hoài Lộc nguyên thần run lên, run rẩy như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
cảm giác trên người uy áp chợt nhẹ, vừa thở hổn hển hai cái, cách đó không xa nữ tử áo đỏ bỗng nhiên ọe ra một ngụm máu tươi, cả người cạch lang nện vào nồi hơi bên trên.
Khúc Kỳ cảm thấy áp lực trên cơ thể đột nhiên nhẹ đi, thở hổn hển hai lần, người phụ nữ mặc áo đỏ cách đó không xa đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân đập vào lư đồng. "Bang —— "
Hoài Lộc trực tiếp ngã bịch xuống đất. Nghe tiếng ngã thật là đau. Khúc Kỳ nhìn ngơ ngác, kích động véo cổ tay Thịnh Tây Chúc:
"Nàng nàng nàng, nàng thế nào rồi?!"
Thịnh Tây Chúc thu tầm mắt lại, ngữ khí yếu đuối: "Không biết." Mặc dù biểu tình nàng trước giờ không đổi, nhưng Khúc Kỳ đột nhiên cảm nhận loáng thoáng một tia ủy khuất.
Khúc Kỳ: "!"
Nàng cúi đầu nhìn cổ tay Boss bị mình nhéo, lập tức cảm thấy áy náy, giơ tay lên thổi nhẹ, buồn bã nói:
"Xin lỗi, ờm, có đau lắm không?"
Thịnh Tây Chúc nhìn dáng vẻ Khúc Kỳ đầy lo lắng, đáy lòng nổi lên một tia gợn sóng. Nàng cúi mắt xuống nói:
"Không đau."
Dỗ dành tốt Boss xong, Khúc Kỳ kiên quyết đứng dậy, túm lấy Thịnh Tây Chúc đi đến nhìn Hoài Lộc đang bất tỉnh. Tư thế nữ tử kia vặn vẹo, ngã xuống đất, khóe miệng để lại vài vệt máu, đôi mắt nhắm chặt. Nàng ta khẽ mở miệng, bằng mắt thường có thể thấy đang sợ hãi tột độ. Giống như nhìn thấy ma vào ban ngày vậy.
Khúc Kỳ cúi người, ngón tay duỗi ra nhẹ nhàng chọc chọc Hoài Lộc: "Trưởng lão?"
Không có phản ứng. Khúc Kỳ cẩn thận từng li từng tí duỗi ngón trỏ, thăm dò hô hấp. Rất tốt, còn sống. Khúc Kỳ hoang mang nói: "Vẻ mặt trưởng lão này làm sao vậy, có phải nhìn thấy cái gì không?"
Nàng nhìn quanh phòng, ngoài lư đồng ra và mấy hòm thuốc, chỉ còn lại hai người đẹp còn sống. Khả năng chắc mỹ nữ kia bị hù dọa đến mức nôn ra máu đi!
Thịnh Tây Chúc: "Có lẽ tẩu hỏa nhập ma."
Khúc Kỳ ngộ ra, cho nàng ánh mắt tán thưởng: "Ngươi nói rất có lý."
Rất nhiều tu tiên trong tiểu thuyết tẩu hỏa nhập ma, người này hơi một tí đã hộc máu. "Bất quá tại sao đột nhiên nhập ma đâu?"
Nàng ngồi xổm trên mặt đất, mê mang vò đầu,
"Chợt lương tâm cắn rứt vì đã gài bẫy bọn ta?"
Nhìn xem Hoài Lộc bất tỉnh nhân sự, Khúc Kỳ thấy để người này ở đây cũng không tốt, nàng đỡ Hoài Lộc lên:
"Chúng ta tìm phòng, trước tiên đỡ nàng lên giường."
Thịnh Tây Chúc nhíu mày, một bộ không muốn liên quan: "... Quản nàng làm cái gì."
Khúc Kỳ ôm lấy eo Hoài Lộc, khó khăn giữ thăng bằng một chút:
"Ta sợ nếu mặc kệ, ngày thứ hai Bách Thảo Đường hạ lệnh toàn mạng truy nã chúng ta."
Thịnh Tây Chúc im lặng. Nàng đi đến bên cạnh, bất đắc dĩ đưa ra cánh tay đỡ Hoài Lộc. Ba người "Kề vai sát cánh" xuyên qua chính phòng, lảo đảo đi vào hành lang.
Khúc Kỳ: "Chúng ta thế này, giống như đang chơi ba người bốn chân."
Thịnh Tây Chúc: "..."
Khúc Kỳ: "Mà lại một điểm ăn ý cũng không có... Ngao! Ngươi giẫm lên ta chân!"
Thịnh Tây Chúc thu chân: "Thật có lỗi." Nhưng mà thái độ một điểm áy náy cũng không có.
Khúc Kỳ: "Đáng ghét!"
Không có năm nào bình yên, chỉ có gánh nặng một mình tiến về phía trước mà thôi! Đi không biết bao lâu, các nàng cuối cùng cũng nhìn thấy cuối hành lang có một cánh cửa, để tránh đôi giày thảm của mình bị giẫm phải, Khúc Kỳ nhanh chóng đẩy cửa.
Mọi ngóc ngách của căn phòng sạch sẽ đều tràn ngập những bông hoa đủ màu sắc tỏa hương thơm ngào ngạt. Đầu giường và góc bàn đầy dấu vết của sự sống. Khúc Kỳ không nhịn được nói:
"Thế này ở ngoài không ngửi thấy hương hoa ~ "
Thịnh Tây Chúc xoay người ném Hoài Lộc trên giường, miễn cưỡng lấy đoạn chăn mền cho nàng vết máu, nhét tay chân vào trong chăn. Động tác tùy ý giống đang xử lý một bộ "Thi thể".
Khúc Kỳ ở sau lưng thấy hãi hùng khiếp vía: "Bây giờ ngươi cực kỳ giống hung thủ vứt xác kinh nghiệm đầy phong phú."
Thịnh Tây Chúc ẩn ý nhìn nàng. Ở gốc độ nào đó, ta quả thật là hung thủ không sai.
Thịnh Tây Chúc: "Rời đi được chưa?"
Khúc Kỳ thở dài: "Nhưng vòng tin tức của ta bị đóng, nàng không giúp ta mở khóa làm sao bây giờ?"
Thịnh Tây Chúc nhíu mày. Trăm năm trước Nhân Gian giới không có cái gì mà "Tin tức võng", nhân loại truyền tin tức theo phương thức giao lưu truyền thống, gần thì truyền âm lọt vào tai, xa thì dùng bồ câu đưa tin. Nhân Gian giới thật sự là biến chuyển từng ngày, càng thêm mới lạ.
Thịnh Tây Chúc nhìn Khúc Kỳ, hỏi: "Ngươi muốn truyền tin tức cho ai?"
Khúc Kỳ ngại ngùng nói: "Không phải cùng ai, ta chính là nghĩ lướt tin tức mà thôi nha."
Ở nhà ngồi không liền có thể ăn dưa của tam giới, nó không thơm sao?
Nàng từ trong ngực móc ra viên ngọc, đặt ở lòng bàn tay, đưa cho Thịnh Tây Chúc nhìn: "Nha, dùng cái này tiến vào vòng tin tức, ngươi thử nhìn một chút."
Thịnh Tây Chúc nghe vậy, đưa tay cầm ngọc bội, rót một tia Yểm khí, liền cảm giác nguyên thần rung động, tầm mắt dần tối, sông núi hồ nước, tinh tú ngân hà đều ở trước mắt mở ra một cái. Nàng nhịn không được nhíu nhíu mày.
Khúc Kỳ mở to mắt nhìn nàng: "Thế nào, rất thần kỳ không?"
Thịnh Tây Chúc ừ một tiếng, nhắm mắt lại và tự do du hành qua thần thức rộng lớn được dệt nên bởi hàng ngàn tu sĩ qua mạng lưới. Tất cả lịch sử hàng trăm năm xảy ra trong Tam Giới, những phong vân quỷ quyệt, hưng suy thành bại, tất cả đều tràn vào tâm trí nàng không ngừng. Một lát, nàng nhẹ nhàng ồ một tiếng, âm cuối giương lên.
Khúc Kỳ: "Thế nào rồi?"
Thịnh Tây Chúc mở mắt ra, trả ngọc bội cho nàng, nói điêu thành thật: "Không lên nổi."
Khúc Kỳ ngẩn ngơ: "Là sao?"
Thịnh Tây Chúc: "Nó nói tin tức võng trục trặc, kết nối bị gián đoạn."
Khúc Kỳ đen mặt: "???"
Nàng nắm chặt ngọc bội rót vào thần thức, trong tầm mắt tối tăm, dòng chữ đỏ tươi rất nhanh tung hiện ra ——
" Vòng tin tức đột nhiên gặp sự cố và hiện đang gặp vấn đề về an ninh nội bộ. Xin hãy kiên nhẫn chờ đợi!"
Khúc Kỳ cứng đờ: "Ngươi... Ngươi đã làm gì?" Mạng lưới đang tốt thế nào bỗng nhiên sập rồi?
Thịnh Tây Chúc thản nhiên: "Ta chẳng hề làm gì."
Khúc Kỳ nhìn khuôn mặt xinh đẹp lãnh đạm của Boss thoáng qua vẻ mặt vô tội, bỗng nhiên có chút hoài nghi nhân sinh.
Hôm qua, bạn học cãi nhau với mình thì ngỏm củ tỏi; Buổi chiều, cô giáo bắt nạt nàng cũng bất tỉnh; Hiện tại, Server toàn thế giới bỗng nhiên lại sập rồi!
Khúc Kỳ thực sự nghi ngờ bản thân có phải bị ám bởi Tử thần học sinh tiểu học cùng Laura phụ thể, thế quái nào ai động đến nàng cũng có vấn đề?!
Một khắc này, hoài nghi nhân sinh không chỉ riêng Khúc Kỳ, còn có toàn thế giới tu sĩ ngay tại mạng lưới liên lạc. Khi bọn hắn kết thúc một ngày bận rộn, đang chuẩn bị ngồi xuống xem một chút hôm nay tin tức tam giới, bỗng nhiên nguyên thần nhói nhói, sông núi ngân hà trước mặt đều bị dập tắt, vô số cảm xúc hỗn loạn đau đớn ùa vào trong đầu. Đám người không khỏi mắt tối sầm lại!
Ngay sau đó, một bóng đen bí ẩn đột nhiên xuất hiện trong nguyên thần, giống như bóng của một loại sinh vật nào đó hoặc giống như một chất lỏng đặc sền sệt và lạnh như băng. Cũng giống như một loại virus thông thường, bóng đen bắt đầu từ nguyên thần và lan ra các kinh mạch bên trong.
Các tu sĩ phản ứng nhanh đều kinh hãi, điên cuồng cắt đứt mạng liên lạc, bóng tối đen như thủy triều tản đi. Ngược lại tu sĩ phản ứng chậm một chút, trơ mắt nhìn xem bóng tối thuận kinh mạch "Chảy xuôi" đến trái tim, bao phủ ba tấc phía dưới trái tim như giòi trong xương, vươn ra những móng vuốt sắc nhọn. ——
"Ầm!"
Linh phủ đại môn bị phá tan nặng nề, bóng đen giống như là thế biển gầm như chẻ tre hướng phía trước tràn vào, nháy mắt xâm chiếm toàn bộ thức hải. Mọi người ánh mắt dần dần trống rỗng, ý thức bị ngắt nháy mắt ngã xuống.
Thịnh Tây Chúc gục đầu xuống, chợt đôi mắt nàng hiện lên những đường kim văn. Cùng lúc đó, khóe miệng nàng từ từ nhếch lên.
"Được rồi, chờ tin tức võng tu hảo thử lại lần nữa đi..."
Đối với người không biết gì cả tất cả mọi chuyện, Khúc Kỳ thật sâu thở dài, giữ chặt tay áo Thịnh Tây Chúc,
"Chúng ta trước tiên đi ra ngoài, thông báo chuyện Hoài Lộc tẩu hỏa nhập ma với tiểu con rối kia, nếu không lại quy chúng ta gánh trách nhiệm."
Nàng lắc lắc tay Thịnh Tây Chúc, thấy nàng ta cúi đầu không nhúc nhích, lại gọi vài tiếng: "Moshi moshi? Meo meo?"
Thịnh Tây Chúc vẫn không trả lời. Khúc Kỳ gọi thêm một tiếng, giương môi cười, nụ cười mang theo ba phần tà mị ba phần trêu đùa bốn phần hờ hững:
"Nữ nhân, không nói lời nào hay muốn lạt mềm buộc chặt?"
Nàng duỗi ngón tay ra, vui đùa câu lên cái cằm đối phương. Đôi mắt Thịnh Tây Chúc chẳng biết lúc nào khôi phục bình thường, mắt vàng xinh đẹp lóe ra tia sáng kỳ dị, vẻ mặt luôn luôn lãnh đạm giờ đây thấy nụ cười nhàn nhạt hiếm thấy.
Rõ ràng là hình ảnh tuyệt mĩ, kỳ lại Khúc Kỳ lại thấy không rét mà run. Thịnh Tây Chúc nhìn chằm chằm nàng, nụ cười dần dần giương lên.
Đó dường như là một nụ cười quỷ dị cực kỳ nguy hiểm, điên cuồng pha với chút ngọt ngào.
Khúc Kỳ nhịn không được nuốt nước miếng một cái. "Ừng ực."
Âm thanh nuốt nước bọt có thể nghe rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh. Như nghe được thanh âm ấy, ánh mắt Thịnh Tây Chúc khẽ chuyển động, khóa chặt vào cổ họng Khúc Ký.
Khúc Kỳ theo bản năng lùi lại một bước. Nàng cảm thấy ánh mắt Boss không còn lạnh lùng khó đoán như thường lệ nữa mà đã bộc lộ hết cảm xúc của mình.
Điên cuồng, âm u, lạnh lùng, khát vọng...
Nàng ta nhìn Khúc Kỳ, giống như.... Đang quan sát chờ con mồi rơi vào bẫy rập.
Khúc Kỳ linh cảm rất xấu: "Meo meo, ngươi phải tỉnh táo, chúng ta —— "
Nữ hài bạch nhỏ cái cổ giống một gốc nhỏ gầy nhành hoa, mỏng manh dễ gãy, ở trong ánh mắt của nàng run nhè nhẹ. Thịnh Tây Chúc giống như bị mê hoặc dường như,.
Cổ nữ hài thon dài giống như một cành hoa mảnh khảnh, dễ gãy, đôi mắt Thịnh Tây Chúc khẽ run lên. Nàng giống như bị thu hút mê hoặc có vẻ mê mẩn, cúi xuống sát gần Khúc Kỳ.
Một bóng đen đi ngang qua và Khúc Kỳ đôi mắt đột nhiên mở to. Một giây tiếp theo, cổ truyền đến một cơn đau nhói rõ rệt, những chiếc răng nanh sắc nhọn đâm vào da thịt, hỗn loạn mê muội vuốt ve làn da trắng như tuyết, dòng máu ấm nóng hổi chảy xuống.
Khúc Kỳ hít một hơi, kém chút nhịn không được đá văng Thịnh Tây Chúc.... Cái này đâu là con mèo nhỏ đáng yêu, đây thực chất là một con dã thú!
Nàng thử đẩy đối phương ra, ra sức giãy dụa, thì càng bị ôm chặt hơn. Thịnh Tây Chúc không chịu, khống chế nàng, mút cổ nàng, ấn chặt nữ hài trong ngực, sắc mặt lạnh lùng, tròng mắt màu vàng óng ham muốn bộc phát sáng rực.
... Cho đến lúc này, nàng như cũ không thấy nữ hài có cảm xúc tiêu cực, chỉ có một chút oán trách. Theo máu dần dần chảy ra, Khúc Kỳ mơ hồ, ngã oặt ở trong ngực của nàng.
Thịnh Tây Chúc trong lòng bỗng nhiên lướt qua một tia mười phần cảm xúc mềm mại.
Nàng nghe thấy nữ hài nức nở lẩm bẩm: "... Đau."
Lông mi Thịnh Tây Chúc run rẩy, nàng từ từ thả lỏng, dùng đầu lưỡi liếm sạch vết máu như một con thú nhỏ. Vết máu còn chảy đến xương quai xanh, Khúc Kỳ dường như có chút ấm áp, toàn thân run rẩy.
Tầm mắt Khúc Kỳ mơ hồ, cảm giác như thể có thứ gì đó màu đen đang lao ra khỏi mặt đất. Thứ đó mềm mại và lạnh lẽo, giống như một vật thể sống lâu dài nhỏ bé, nhẹ nhàng quấn lấy eo và bắp chân cô.
Thịnh Tây Chúc rũ mắt xuống, nhìn thấy bóng đen di chuyển từ cánh tay mon men đến môi nàng ấy. Đôi môi Khúc Kỳ đỏ tươi hơi hé mở, bóng loáng và ẩm ướt, gợi tình như đang gọi mời. Cái bóng đen nhao nhao cố gắng tiến lại gần đôi môi ướt át đó nên muốn nếm thử.
Thịnh Tây Chúc nhìn nó, bỗng nhiên nói: "Không được."
Ngữ khí là tuyệt đối băng lãnh. Bóng đen cứng đờ. Thịnh Tây Chúc từng chữ từng chữ nói:
"Cái này, không thể tổn thương."
Bóng đen lập tức rụt trở về, đàng hoàng nâng nữ hài thân thể. Thịnh Tây Chúc nhắm mắt lại, vươn tay ở Khúc Kỳ trên môi hung hăng nhất chà xát. Nữ hài bị đau phát ra một chuỗi mơ hồ không rõ lẩm bẩm thanh.
Thịnh Tây Chúc thở phào một hơi thở, kỳ dị vết rạn dần dần ở mắt vàng bên trong biến mất, lý trí dần dần hồi đến đại não bên trong. Nàng mở mắt ra, thấy rõ hết thảy trước mắt, sắc mặt đột biến.
Chẳng biết lúc nào, Khúc Kỳ vậy mà ngậm vào đầu ngón tay của nàng, nước bọt thuận đỏ tươi khóe môi trượt xuống. Thịnh Tây Chúc con ngươi thu nhỏ, cực nhanh rút tay ra chỉ, lôi kéo ra một cái tơ bạc. Khúc Kỳ ngô một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại. Bóng đen động tác ôn nhu đem nữ hài bỏ trên đất, thuỷ triều xuống vậy lùi về Thịnh Tây Chúc cái bóng bên trong, giống như lâm vào đầm sâu.
Thịnh Tây Chúc quỳ ở tại chỗ thần sắc biến ảo, cuối cùng tay chân luống cuống đem Khúc Kỳ ôm lên. Nữ hài nghiêng đầu dựa vào bờ vai của nàng, cái cổ một bên vết thương cuồn cuộn chảy máu, sắc mặt tái nhợt suy yếu, quanh thân thịnh vượng âm khí đều trở nên ít ỏi.
Thịnh Tây Chúc trầm mặc một lát, cúi đầu cắn nát đầu ngón tay, đem dòng máu màu vàng óng bôi lên ở Khúc Kỳ trên môi. Máu chảy đến khóe miệng, dần dần, bên cổ vết cắn dần dần phục hồi như cũ, cuối cùng chỉ còn lại một vệt rất nhạt vết sẹo.
Không biết qua bao lâu, Khúc Kỳ mắt lông mi run rẩy, chậm rãi mở to mắt, cùng nàng đối đầu ánh mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]