Mèo đen nhìn nàng, rồi lại liếc sang thanh kiếm kia. Nó duỗi ra móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng đặt trên thân kiếm ấn một cái. Chỉ nghe thấy "Két" một tiếng, trong nháy mắt chuôi kiếm tự động rút ra khỏi vỏ.
Khúc Kỳ: "?????"
Tại sao mèo nhỏ nhẹ nhàng một cái, mà sao ta không được? Này không phải cố ý chơi xấu ta đấy chứ???!
Mèo đen: "Meo."
Thân là kiếm tu, cả đời chỉ gắn kết với một thanh kiếm bản mệnh. Bản mệnh kiếm hấp thu máu của người, cùng nguyên thần chủ nhân đồng điệu, tự nhiên tuân theo hết thảy triệu hoán của chủ nhân. Cảnh giới tăng lên, đồng nghĩa luyện cấp của kiếm cũng tăng lên, càng hiển mũi nhọn. Lý tưởng của người tu kiếm, chính là tìm ra thanh kiếm hợp nhất cảnh giới.
Mèo nghĩ nữ hài này tu vi quá thấp, tu vi càng thấp lúc triệu tập kiếm, cảm ứng yếu ớt, kể cả rút được kiếm thì càng khó khống chế.
Khúc Kỳ tâm tình phức tạp nhìn về phía nó: "Meo meo thật lợi hại."
Nguyên lai không phải vấn đề ở kiếm, vấn đề từ chính nàng. Lập tức nàng chán nản cúi đầu, gương mặt luôn tươi cười rạng rỡ nay ảm đạm xuống. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập khổ cừu đại thâm vô cùng đáng thương.
Mèo đen dừng lại, đánh mắt nhìn trường kiếm, thân kiếm bị nó liếc nhìn khẽ khàng run nhè nhẹ. Chịu không nổi áp lực cao như núi Thái Sơn quan sát, trường kiếm ông ông bay đến bên cạnh Khúc Kỳ, khéo léo rơi vào lòng bàn tay nàng.
Khúc Kỳ kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-nu-phu-nang-chi-muon-ca-man-hut-meo/2878676/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.