Mèo đen ngẩng đầu, ánh mắt nhìn nàng, thấy được sự lạnh lùng với khinh bỉ trong đôi mắt, nhìn kỹ thấy được hoa văn màu vàng xinh đẹp.
Khúc Kỳ đi vòng qua bọn quỷ hồn đang run lẩy bẩy, một tay che dù, một tay chắp sau lưng, chất vấn:
"Mèo con xấu xa, giải thích tại sao ngươi hay chạy đi lung tung ở đâu thế?"
Nàng phút này không để ý tới ngữ điệu của mình giống như phi tần bị giam trong lãnh cung đang u oán, uất hận.
Mèo đen nghe thấy thế, nghiêng đầu một chút. Giống như không hiểu tại sao nàng hỏi vậy, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn thẳng vào nàng.
Khúc Kỳ cảm giác mèo con thần bí nghe hiểu được tiếng người. Có lúc nó biểu hiện như một động vật có trí khôn: không giống bọn mèo bình thường phát ra tiếng 'gru gru" khi thoải mái, tự chơi với cái đuôi, hay liếm lông tắm táp thân mình; và nó không vì miếng ăn mà bày trò lấy lòng con người.
Mèo đen ngồi một mình tịch mịch trong bóng tối, với sự việc xung quanh không chút hứng thú. Kể cả bây giờ, nó biết nàng sinh khí nhưng nó thờ ơ lạnh lùng.
Khúc Kỳ đôi tay nắm chặt: "..." Nam mô a di đà Phật! Không được tức giận, ta phải giữ đầu lạnh, không thể vì một con mèo mà phá hình tượng được.
Mèo đen như cảm ứng được cảm xúc nàng kịch liệt, bỗng tiến lên cắn váy nàng, giật giật muốn lùi phía sau.
Khúc Kỳ: "?"
Quai hàm nó hơi nâng lên, không chút tốn sức lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-nu-phu-nang-chi-muon-ca-man-hut-meo/2878674/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.