Chất lỏng xa lạ ấm áp lấp đầy khoang miệng, có chút ngọt. Khúc Kỳ bị ép uống vào mấy ngụm, sắc mặt chậm rãi tốt lại, biểu tình cũng thư giãn, thực tủy biết vị* về sau, nàng nhiệt tình ôm lấy tay Thịnh Tây Chúc, chủ động mút lấy tư vị ngọt kia rất vui vẻ.
Thịnh Tây Chúc bộ dáng làm bộ chê, đẩy Khúc Kỳ ra, giống xách gà con rồi bắt nàng nằm xuống. Lập tức từ môi nàng lẩm bẩm một trận ủy khuất khuất, như bị người khác khi dễ.
Thịnh Tây Chúc nhìn miệng nàng chúm chím, giận quá hóa cười:
"... Tiểu bạch nhãn lang."
Một giây sau, trên cổ tay Thịnh Tây Chúc vết thương dần dần khép lại, lại biến trở về làn da hoàn hảo.
Nàng duỗi ra ngón tay chạm lên trán Khúc Kỳ, Yểm hoá khí ti ở kinh mạch tuần tra một vòng.
Khúc Kỳ qua đau đớn xong khí liền mệt mỏi, nháy mắt ngủ say, còn ngáy mấy tiếng khò khè, lấy đó bản thân không việc gì.
Xác định nàng hoàn toàn bình thường, Thịnh Tây Chúc cúi xuống thổi tắt nến.
Nàng nằm xuống bên người Khúc Kỳ.
Hai người nằm quả thật có chút chen chúc, cũng may đều là nữ hài tử dáng người mảnh khảnh, chen một chút không phải cũng không được.
Thịnh Tây Chúc quay lưng về phía Khúc Kỳ, cảm nhận được hơi thở nữ hài dần dần bình ổn.
Suy nghĩ của nàng miên man, nhìn về phía cửa sổ, nơi đó đọng lại một chỗ ánh trăng sáng, cái bóng nữ nhân hẹp dài từng bước bước chân nhẹ nhàng, lặng yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-nu-phu-nang-chi-muon-ca-man-hut-meo/2878666/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.