Khúc Kỳ tròn mắt: "!" Sư phụ làm sao biết?
Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến một tiếng "Meo".
Hai người quay đầu nhìn lại, một con mèo đen ngồi ngay ngắn trên bàn gỗ, tư thế ưu nhã lại quý phái, nó lười biếng cúi đầu dùng đầu lưỡi màu hồng chải chuốt lông tóc bản thân.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Thủ Nhất khó hiểu: "Chỉ một con mèo, ngươi có gì phải giấu kín?"
Khúc Kỳ nhẹ nhàng thở ra, tỏ vẻ ngượng ngùng: "Vì nó đáng yêu nha, đây không phải đệ tử muốn cho ngài một kinh hỉ sao?"
Thủ Nhất suy nghĩ: "Xác thực là kinh hỉ, ta nhìn mèo của ngươi này..." Nàng tiến lên một bước, đi xung quanh cái bàn một vòng, thần sắc tìm tòi nghiên cứu.
Khúc Kỳ vừa thả lỏng được chút giờ hốt hoảng: "Sư phụ, đừng xem, nó hay xấu hổ."
Mèo đen liếc lão thái thái tóc trắng, chóp đuôi chậm rãi lung lay, bên trong con mắt vàng kim nhìn nhân loại kia viết đầy khinh bỉ.
Chỉ là tu sĩ Đại Thừa sơ kỳ, không đủ gây áp lực.
"... Ngươi gọi như thế này là xấu hổ?" Rõ ràng là con mèo thông thường mà thôi, Thủ Nhất không hiểu đây là cảm giác coi thường.
Vừa rồi lão thái thái dùng linh lực dò xét qua, mèo này chỉ là Linh thú cấp thấp nhất thôi, liền yên lòng, thuận miệng nói: "Mèo này, so với ngươi còn thông minh hơn, ngươi đi đâu nhặt được?"
Khúc Kỳ vừa trút được gánh nặng, lại kịp phản ứng, kinh hãi: "Sư phụ ngài không đúng!" Nàng thừa nhận mèo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-nu-phu-nang-chi-muon-ca-man-hut-meo/2878664/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.