Thẩm Gia Ý theo phản xạ mạnh mà vùng vẫy, Mạc Tầm Chu lại càng kích động mà ngấu nghiến môi cậu như muốn ăn tươi nuốt sống. Đầu lưỡi ấm nóng linh hoạt cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ rụt rè của Thẩm Gia Ý.
''Ưm...ưm....!!!!''
Bàn tay Mạc Tầm Chu bất ngờ trườn vào bụng cậu, vô tình lại chạm đúng vết bầm khi nãy khiến Thẩm Gia Ý đau điếng người.
''Ưm...!!!!''
Thẩm Gia Ý lấy tay đánh vào vai Mạc Tầm Chu, nghe thấy tiếng nức nở phản kháng của cậu Mạc Tầm Chu dừng động tác lại. Nhìn thấy Thẩm Gia Ý mặt nhăn nhó tay ôm bụng hắn liền bối rối.
''Á... đau vãi!!!''
''Ý Ý.... tôi.... cậu có sao không? Xin lỗi! Thật xin lỗi, tôi....''
Mạc Tầm Chu lại hoảng sợ tới mức bàn tay hắn không dám chạm vào cậu. Nước mắt mới ngừng lại một phút bây giờ lại tuôn ra.
''Cậu khóc cái gì chứ???''
Đúng đó!!! Mẹ nó hắn khóc làm cái quần gì!!!!
Rõ ràng người đau là cậu vậy mà Mạc Tầm Chu khóc như hắn bị đau á!!!!
Tuy là mắng hắn nhưng quả thật Thẩm Gia Ý không nỡ nhìn Mạc Tầm Chu như này. Chưa lần nào cậu thấy hắn khóc nhiều như hôm nay. À không, chưa lần nào thấy hắn thực sự khóc mới đúng!!!
''Được rồi, đừng khóc đừng khóc. Tôi không sao mà, không trách cậu.''
Thẩm Gia Ý đưa tay lên lau nước mắt cho Mạc Tầm Chu. Hắn sụt sịt vài cái sau đó tránh đi vết bầm trên bụng Thẩm Gia Ý ôm cậu.
''Rồi rồi, nín đi nào. Cậu không đói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-la-boss-phan-dien/2964101/chuong-55.html