Khổng Tử viết : Được lợi mà không tranh thủ là đồ ngu =.=
(Khổng Tử nào viết thế =)))))
Tuy Lâm Hưởng cảm thấy hành vi hôm nay của Chung Nhất Thần rất bất bình thường nhưng đâm lao đành phải theo lao thôi, hôm nay không khuân đồ về chẳng phải sẽ làm tổn thương tấm lòng của tên dở hơi này hay sao?
Đối với cái tên nhà giàu mới nổi trên mặt in nguyên hàng chữ : “ Cậu không để tôi tiêu tiền là có lỗi với tôi” này, Lâm Hưởng cảm thấy có tiêu sạch bách cái thẻ của hắn cũng chẳng có chút nào đáng ăn năn.nhimkishu98.wordpress.com
Từ tầng một bán vàng bạc trang sức lên tới tầng cao nhất bán đồ ăn, Lâm Hưởng đi một vòng, cái gì cũng thử, vừa mắt là mua.
Chung Nhất Thần mà biết xót tiền đã không có cơ trở thành nam chính bá đạo trong truyện của Lâm Hưởng, huống gì bây giờ hắn làm là để tốt cho mai, vì thế càng thêm cổ vũ : “ Cái này coi bộ không tồi nè, cậu thích không? Còn cái này nữa, trông rất hợp với Tiểu Tự nhà tôi đúng không?”
“Nhà anh?” Lâm Hưởng trợn trắng mắt, này ông anh, chú ý một tí, Tiểu Tự họ Lâm.
“Bây giờ họ Lâm, về sau còn chưa biết họ gì đâu.”
“Phải là anh “bây giờ họ Chung, về sau còn chưa biết họ gì đâu” mới đúng chứ?”
“…”
“Loại như anh có thể gả đi là may lắm rồi, còn hy vọng cưới được ai chứ?” Lâm Hưởng lắc đầu thở dài.
“Đệt!”
“Fuck!”
“Mẹ cậu.”
“Mẹ anh!”
“…” Hắn nói được một câu Lâm Hưởng đốp lại một câu, Chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-cong-moi-la-tuyet-sac/1311152/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.