Từ lúc ra khỏi cửa đi thêm hai tiếng mới tới khách sạn nghỉ dưỡng, đến nơi sắp xếp hành lí cả rồi vẫn không thấy Lâm Tự và Chung Nhất Thần đâu, hỏi những người họ lại nói chưa thấy hai người đó xuất hiện. Lâm Hưởng gọi điện cho Chung Nhất Thần, tên kia không biết lấy đâu ra can đảm ngắt máy luôn. Lâm Hưởng nổi điên, nhất định là tên này lại có âm mưu xấu xa. Cậu gọi điện cho Lâm Tự, thằng bé nói xe bị nổ lốp giữa đường.
Lâm Hưởng cười khẩy xem thường, quả nhiên Chung Nhất Thần ngày thường ăn ở rách nát quá nên chuyện xui gì cũng gặp phải : “Hai người xuất phát trước cơ mà, sao cả đường đi anh không gặp?”
“Anh ấy đi đường tắt, em đã can mà không chịu nghe, cái đường này vừa nhìn đã thấy khó đi.”
“…Hừ, nổ lốp xe thì làm sao mà anh ta dám ngắt máy của anh?”
“Sợ bị anh chửi đó”
“….. Hai người đang ở đâu? Bọn anh quay lại đón.”
“Không cần đâu, người dân xung quanh giúp bọn em kéo xe đi chữa rồi, có điều chắc phải tối mới gặp lại mọi người được. Anh cứ đi chơi trước đi.”
Đúng là Lâm Hưởng có nghe tiếng máy kéo gầm rú đầu dây bên kia nhưng vẫn thấy không yên lòng : “Nếu anh ta có ý đồ quấy rối em nhớ phải gọi ngay cho anh đó.”
“Anh” Lâm Tự cười khổ “Em không dễ bắt nạt vậy đâu.”
Dựa vào cái cơ thể gầy còm đó mà có thể không dễ bắt nạt sao?
Có điều gần đây Lâm Tự ngày càng biết bảo vệ bản thân, thứ hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-cong-moi-la-tuyet-sac/1311142/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.