Thứ tư học bổ túc xong, hai ngày sau đó Lâm Tự đều được nghỉ, cùng anh trai đi trung tâm thương mai cắt tóc làm đầu. Hai người cắt cùng một kiểu tóc, nhuộm màu nâu hạt dẻ, bọn họ đều nghiêng về da trắng nên nhuộm màu này nhìn càng tôn da.
Lâm Tự trước giờ đều đi trên con đường “bé ngoan của mẹ”, tóc chưa bao giờ có sự đụng chạm của hóa chất. Về nhà đứng soi gương cả buổi, càng nhìn càng thấy không quen mắt, đáng thương chạy đi tìm anh hai : “Anh, em nhuộm lại màu đen được không? Nhìn màu này không quen..”nhimkishu98.wordpress.com
Lâm Hưởng ngồi khoanh chân trên sô pha, vừa gặm táo vừa xem TV, nghe em trai nói thế thì ngẩng đầu lên nhìn, lông mày nhếch lên : “ Nhìn đẹp thế này còn không hài lòng? Hay cưng cảm thấy có kiểu tóc giống anh hai thì xấu hổ?”
Lâm Tự ngồi xuống sô pha gãi đầu ngại ngùng : “ Nhưng anh hai đẹp trai.”
Lâm Hưởng nghĩ thầm, người khác là trong mắt tình nhân hóa Tây Thi, mình đây lại là trong mắt em trai hóa soái ca.nhimkishu98.wordpress.com
Gương mặt cậu khá ưa nhìn, có điều so với Lâm Tự vừa trẻ vừa đẹp thì còn kém xa, mẹ nó nếu sớm biết sẽ có ngày như hôm nay, cậu sẽ viết nhân vật anh trai Lâm Tự đẹp trai soái ca siêu cấp vũ trụ, kinh thiên động địa, người người tôn thờ luôn, như thế một ngày nào đó mấy người họ bước ra từ tiểu thuyết, cậu cũng tự nhiên đẹp lạ thường sau một đêm.
Lâm Hưởng phẫn uất dậm chân đến tận khi chuông cửa vang lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-cong-moi-la-tuyet-sac/1311141/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.