Đỗ Mặc đang ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, thì câu cuối cùng của Phùng Dị khiến cậu suýt bật dậy:
“Cho cậu ta lên đi.”
Cậu đã bỏ lỡ cái gì vậy?!
Tống Xương Tuấn... sắp vào đây rồi sao?!
Vậy thì cậu phải biến mất thôi!
Tim Đỗ Mặc đập thình thịch.
Bản năng mách bảo: cảnh tiếp theo... tốt nhất cậu không nên có mặt.
Nếu bị Tống Xương Tuấn bắt gặp...
Một cụm từ không đúng lúc lắm bỗng hiện lên trong đầu:
“Bắt gian tại trận.”
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Đỗ Mặc vừa hoảng loạn vì không hiểu sao mình lại nghĩ đến cái cụm từ chẳng liên quan kia, vừa lo bị Tống Xương Tuấn phát hiện đang ở một mình với Phùng Dị − rồi bị hệ thống phạt đau đầu.
Cậu đảo mắt nhìn quanh.
Ánh nhìn dừng lại ở cánh cửa hé mở sau lưng Phùng Dị.
Dù là lần đầu đến đây, Đỗ Mặc cũng đoán được — sau cánh cửa đó là phòng nghỉ riêng của Phùng Dị.
Một nơi xuất hiện với tần suất cực cao trong nguyên tác...
Có nên trốn vào đó không...
Thôi... chắc không nên...
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Đỗ Mặc trợn tròn mắt, thầm kêu trong lòng:
Cái Omega họ Tống kia sao đến nhanh thế?!
Mỗi lần Tống Xương Tuấn đến Đông Sâm tìm cậu, trễ nửa tiếng còn được tính là đúng giờ.
Phùng Dị thì chẳng hiểu Đỗ Mặc đang hoảng cái gì - một Omega thôi, cùng lắm là gia thế hơi “khủng” một chút.
Có anh ở đây, Đỗ Mặc sợ cái gì chứ? Vừa định mở miệng, thì thấy Beta kia giơ tay ra hiệu “suỵt”.
“Tôi không muốn gặp cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/4945409/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.