Alpha kia càng lúc càng tiến lại gần.
Đỗ Mặc giật mình tỉnh lại, rồi bỗng thấy... biểu cảm của Phùng Dị có chút... khó hiểu.
Với khả năng “giải mã sắc mặt cấp học giả” của mình, Đỗ Mặc lần này hoàn toàn thất bại.
Cậu không thể đoán nổi - biểu cảm đó là gì.
Có vẻ hơi ngượng ngùng? Lại như có chút không hài lòng?
Nhưng Đỗ Mặc không dám hỏi.
Nhất là trước mặt đám Alpha kia - có vẻ đều là cấp dưới của Phùng Dị.
Lỡ hỏi trúng chuyện khó nói, làm Alpha mất mặt thì sao?
Mà nếu hỏi nhầm điều gì không nên hỏi, Alpha nổi giận ngay tại chỗ thì sao?
Dù Đỗ Mặc có linh cảm rằng Phùng Dị sẽ không nổi giận.
Nhưng cậu cũng chẳng biết mình lấy đâu ra cái tự tin đó.
Phùng Dị bước đến trước mặt Đỗ Mặc, cúi đầu nhìn cậu:
“Đi theo tôi.”
Đỗ Mặc chậm rãi gật đầu.
Bị Phùng Dị kéo vào văn phòng trước mặt bao nhiêu Alpha... cảm giác thật kỳ lạ.
Nhưng với một người thường xuyên bị bỏ qua như Đỗ Mặc, được chú ý... vẫn là một điều khiến cậu thấy dễ chịu.
Tất nhiên, nếu đám Alpha kia thôi nhìn chằm chằm vào cậu thì sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Chỉ có điều... Omega đang nằm dưới đất kia trông thật tội nghiệp.
Nhìn thái độ lạnh nhạt của Phùng Dị là biết - chắc chắn không phải người anh chủ động mời đến.
Không rõ Omega đó đã phạm lỗi gì, mà bị Phùng Dị đuổi đi không chút nể nang như vậy...
Hành động này thật sự không giống với phong cách “quý tộc” của nhà họ Phùng.
Một Alpha mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/4945408/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.