Rời khỏi phòng nghỉ, cuối cùng Phùng Dị cũng lên tiếng: “Gặp ai là cậu cũng cho số tôi sao?”
Đỗ Mặc lúng túng: “Thật ra... cũng không phải...”
Hành lang lúc này chỉ còn lại hai người.
Phùng Dị mặc bộ huấn luyện phục màu xanh lục đậm, giày quân đội ôm sát, cánh tay lộ ra những đường cơ rắn chắc — cả người toát ra khí chất Alpha cường thế, hormone như muốn tràn ra ngoài.
Đỗ Mặc không nhịn được cảm khái: May mà mình là Beta, không ngửi được tin tức tố. Nếu là Omega, chắc đã quỳ xuống tại chỗ rồi.
Phùng Dị nhìn chằm chằm Đỗ Mặc, nhíu mày, bước một bước về phía cậu.
Thấy đôi giày đen càng lúc càng gần, Đỗ Mặc mới nhớ ra — tình cảnh hiện tại của mình thật sự không ổn.
Cậu lắp bắp: “Đàn em kia muốn cảm ơn ngài... Bạch Ý biết tôi có số điện thoại của ngài, tôi lại không thể để sau này chị dâu tương lai nói tôi giả vờ không quen ngài lúc ngài cứu mạng được!”
Phùng Dị không nói gì.
Thôi rồi, lời giải thích này Phùng thiếu gia không chấp nhận.
Đỗ Mặc mím môi, cúi đầu thấp hơn: “Đương nhiên không phải ai tôi cũng cho... Hai Omega vừa rồi muốn cảm ơn ngài, dù sao ngài là ân nhân của họ, tôi không tiện từ chối...”
Một lúc sau, Phùng Dị hỏi: “Vậy còn Sầm Tư?”
??? Sầm Tư?!
Đỗ Mặc hoảng hốt.
Sao lại thế này? Rõ ràng đã dặn đừng nói ra ngoài! Mới có chút xíu thời gian mà đã bán đứng mình rồi sao?!
Cậu không thể tin nổi.
Trong nguyên tác, giai đoạn đầu Sầm Tư đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/4897614/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.