Tiễn được Sầm Tư đi, Đỗ Mặc như vừa hoàn thành một đại sự, nhẹ nhõm thở ra. Tuy vừa làm một chuyện "xấu", nhưng vì Phùng Dị không biết, nên cậu vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, hướng về phía chiếc xe đen mà đi.
Kẻ không biết thì không sợ – chính là Đỗ Mặc lúc này.
Cậu thậm chí còn có tâm trạng để miên man suy nghĩ: May mà hiện tại Sầm Tư chưa nhận ra chiếc xe kia là của Phùng Dị.
Đồng thời, Đỗ Mặc cũng lạc quan cho rằng:
Cuộc sống pháo hôi sau này của mình chắc không đến mức xui xẻo như nguyên tác.
Ít nhất, hai Omega có vai trò quan trọng trong đời Phùng Dị, cậu đều đã gặp – và còn để lại ấn tượng không tồi.
Đi ngang qua điểm đón tân sinh, nhóm tân sinh cuối cùng vừa tới, một Omega thế thân đang làm việc thay Đỗ Mặc gọi với theo:
“Đỗ Mặc, đừng đi – mình tôi lo không xuể!”
Nghe vậy, Đỗ Mặc vui vẻ trong lòng.
Đúng lúc! Đón tân sinh là việc chính, có thể dùng làm lý do chính đáng để từ chối Phùng Dị.
Cậu nhanh chóng rút điện thoại, gửi tin nhắn cho Phùng Dị: [Phùng tiên sinh, bên chỗ đón tân sinh đột nhiên hơi gấp, tôi sẽ đến chỗ ngài muộn một chút. Hai Alpha đi lạc nhờ ngài giúp đỡ ạ.]
Gửi xong mới nhận ra:
Cuộc trò chuyện gần nhất giữa hai người... vẫn dừng lại từ tháng trước.
Thật xấu hổ. Một tùy tùng đủ tư cách lẽ ra phải chủ động hơn.
Hy vọng Phùng Dị sớm tìm được chân ái Omega của đời mình, như vậy cuộc sống của Đỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/4897612/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.