Edit: Ryal
Nửa canh giờ trôi qua, gã thanh niên vẫn quỳ bên Dung Ngọc.
Trăng treo lơ lửng trên vòm trời cao ngất, ngọn nến lách tách kia sức cùng lực kiệt, chẳng bao lâu sau đã lụi tàn.
Vệ Kinh Đàn độc thoại mãi, cuối cùng cũng có thêm chủ đề nói chuyện: "Nến tắt rồi kìa công tử, ta châm thêm nhé?".
Cậu thiếu niên trên giường không nhúc nhích, cũng chẳng đáp lời hắn.
Vệ Kinh Đàn không nhìn thấy biểu cảm hờ hững và đôi mắt mở to trên gương mặt cậu.
Dung Ngọc nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu của hắn, cậu biết hắn muốn gì, nhưng vẫn không đáp trả.
Cậu nhớ đến một chương trình truyền hình về vật nuôi mình từng xem ở kiếp trước – có một chú chó chăn cừu Đức [1] rất đẹp, vừa chững chạc vừa trầm tính, xét ra thì nó trung thành với chủ và ngoan ngoãn nhất, dường như cũng là chú chó hoàn hảo nhất trong chương trình.
[1] Chó chăn cừu Đức: Ở Việt Nam thường được gọi là béc giê.
Nhưng phải xem lại camera mới biết trong lúc chủ vắng nhà thì nó phá hoại khắp nơi. Cũng vì rất thông minh nên nó thường thăm dò giới hạn của chủ, đấu trí với chủ để kiếm tìm lợi ích.
Dung Ngọc nghĩ Vệ Kinh Đàn và con chó chăn cừu Đức ấy giống hệt nhau: trước mặt người ngoài một kiểu, sau lưng lại là kiểu khác; mà thậm chí Vệ Kinh Đàn còn không sánh được. Ít ra con chó ổn định về mặt cảm xúc, hắn thì hở cái là điên lên.
Để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558247/chuong-103.html