Edit: Ryal
Dung Ngọc bị Vệ Kinh Đàn giày vò sắp chết.
Cậu ngất đi rồi lại tỉnh, lần nào cũng chứng kiến cảnh tượng gã thanh niên đang thở hổn hển đè trên người mình, đôi ngươi thăm thẳm nhìn cậu như sói đói nhìn mồi ngon, dục vọng cuộn trào trong ánh mắt.
Xung quanh tối sầm, cậu lại ngất đi lần nữa.
Chẳng biết bao nhiêu lần Dung Ngọc hôn mê và choàng tỉnh dậy, dường như cậu đang lạc lối giữa cơn ác mộng tuần hoàn.
Rồi cậu lại thức giấc, không rõ mình vừa thiếp ngủ bao lâu.
Lần này cảm giác nhức mỏi không còn, Dung Ngọc thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Vệ Kinh Đàn cũng thôi động dục.
Nhưng khi vô thức nhìn xung quanh, đầu cậu thiếu niên kêu ong ong như búa bổ. Cậu ngỡ ngàng trợn mắt.
Vệ Kinh Đàn đang thủ dâm bằng cơ thể cậu – chính xác hơn là đang thực hiện những cử chỉ thấp hèn với đôi chân cậu.
Gã thanh niên trần truồng quỳ gối, một tay bóp cổ chân mảnh khảnh, tay kia tự tuốt dương v*t mình. Thậm chí hắn còn biến thái đến mức tì quy đầu vào gan bàn chân mềm mại để dịch nhầy vương vãi khắp nơi.
Vệ Kinh Đàn chưa biết Dung Ngọc đã tỉnh, hắn ngửa đầu, đôi mắt đen nheo lại, nét mặt si mê, vừa thở gấp vừa tự kiếm tìm lạc thú.
Mồ hôi chảy dọc theo yết hầu, xuôi xuống cơ ngực, phản xạ ánh nến tạo thành những tia sáng lung linh.
Ánh nến? Dung Ngọc nghiêng đầu, phát hiện trong phòng đã thắp nến. Bầu trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558246/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.