Edit: Ryal
Dung Ngọc được Dương Hoài Thận đưa về phủ họ Dương lúc trời gần tối.
Mặc Thư mong ngóng suốt, cổ dài ra, khi nhìn thấy cậu thì suýt khóc lên thành tiếng.
"Ca nhi về rồi!". Nó hít mũi. "Bà Trần bên cụ đã sang đây hai chuyến, em phải nói ca nhi đang ngủ, ngủ một giấc từ sáng đến tận chiều, nếu ca nhi không về sớm thì lộ mất!".
Mụ Trần là mụ hầu già đã sống trong phủ mấy chục năm, tinh ranh chẳng khác gì một con cú vọ, Mặc Thư lừa mụ mà có cảm giác như đang đi trên chảo lửa. Nó cứ nghĩ mình sẽ bị nọc ra đánh bất cứ lúc nào.
Dung Ngọc liếc nhìn nó: "Đồ nhát gan".
Mặc Thư hậm hực bĩu môi như hờn trách: "Cậu chẳng chịu cho em theo cùng mà còn chê em nữa".
Nó thấy tóc cậu xõa tung, lại hỏi: "Ơ? Ca nhi ơi, cây trâm của ca nhi đâu rồi? Em nhớ sáng nay em đã cài cho cậu một cây trâm bằng ngọc có khắc hình đám mây, giờ nó rơi đâu mất rồi?".
Còn rơi đâu được nữa? Dĩ nhiên là rơi trên giường một tên háo sắc. Mí mắt Dung Ngọc giật khẽ, cậu ngắt lời Mặc Thư: "Chuẩn bị nước đi. Ta muốn tắm rửa".
Cậu hơi nheo mắt, đuôi mày nhướng cao, hình như đang nhẫn nhịn điều gì.
Bên phía căn viện đơn sơ của Vệ Kinh Đàn chỉ có một cái thùng gỗ duy nhất để tắm giặt. Vệ Kinh Đàn sợ Dung Ngọc không thích thùng gỗ thô ráp lởm chởm nên để cậu ngồi trên đùi mình, nhưng cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558238/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.