Edit: Ryal
Trong phòng bừa bộn gối chăn.
Dung Ngọc và Vệ Kinh Đàn quấn lấy nhau từ giữa buổi chiều đến khi trời chạng vạng. Hai canh giờ đã trôi qua, cả hai đều ướt sũng vì mồ hôi như vừa mới tắm.
Dung Ngọc mệt tới nỗi không mở nổi mắt, yếu ớt đẩy Vệ Kinh Đàn: "Xê ra, nóng quá".
Vệ Kinh Đàn thì lại bừng bừng sức sống, một tay hắn ôm vòng eo mảnh khảnh của cậu thiếu niên, tay kia chống bên đầu. Hắn cứ như một con mèo lớn đã được ăn no, nét mặt đầy thỏa mãn, giọng điệu cũng trở nên biếng nhác: "Ôm thêm một lúc nữa thôi".
Dung Ngọc lại đẩy hắn ra, không đẩy nổi thì uể oải nhắm mắt: "Phiền chết đi được".
Vệ Kinh Đàn cau mày: "Ban nãy em còn khen ta lợi hại để cổ vũ ta cơ mà".
"Ai khen ngươi lợi hại? Ngươi có biết xấu hổ là gì không đấy!". Đôi mắt vừa nhắm lại đã lập tức trợn to, Dung Ngọc giận tới nỗi muốn cắn người.
"Em khen chứ ai. Em còn bảo em rất thích cơ thể ta nữa". Vệ Kinh Đàn chỉ vào ngực hắn – trên đó là vài dấu hôn đỏ thẫm, lại thêm một dấu răng tròn tròn, tất cả đều là tác phẩm của Dung Ngọc giữa lúc tình nồng ý mật.
"...". Dung Ngọc không còn lời nào để chối cãi.
Cơ ngực của gã thanh niên rất đẹp, không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn phô trương, đường cong rất vừa vặn, đủ khêu gợi mà cũng đủ để phô ra thứ hormone đầy mạnh mẽ. Khi gồng mình thì cứng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558218/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.