Edit: Ryal
Vệ Kinh Đàn nhận được tin tức và quay lại phủ họ Dương vào giữa buổi chiều. Mặt trời vẫn đang tỏa sáng rực rỡ.
Ánh nắng chói chang len qua khung cửa sổ và dần êm dịu hơn sau mỗi lớp mành, chiếu sáng căn phòng tĩnh mịch. Những tấm mành đỏ đan dày vào nhau rủ xuống thảm trải sàn, thấp thoáng che đi chiếc giường xa hoa lộng lẫy.
Đằng sau những khe hở nhỏ bé, một bóng người mảnh khảnh đang vùi mình trong lớp chăn dày mềm mại. Cậu thiếu niên trần truồng, mái tóc đen xổ ra tựa dòng thác, trùm lên nơi đầu vai mịn mượt.
Gương mặt cậu tựa vào chiếc gối mềm, bị những lọn tóc che khuất đi phân nửa, chỉ để lộ ra chiếc mũi nhỏ nhắn thon thon cùng đường cong duyên dáng.
Đen, trắng, đỏ, ba màu sắc khác hẳn nhau khiến người ta thấy mình như hoa mắt, như bị cậu hớp hồn.
Dung Ngọc ngủ rất say, từng nhịp thở trầm, đều đặn. Dạo gần đây cậu vốn đã mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, giờ lại sinh lòng hoảng hốt vì giỏ rắn kia, đánh Cù Hồng Triết một trận cũng tốn bao nhiêu công sức, thế nên cậu thiếp đi ngay sau khi thầy thuốc tới khám bệnh.
Vệ Kinh Đàn ngồi bên giường một lúc lâu, ánh mắt sắc bén như dao quét qua cơ thể cậu từ trên xuống dưới, cuối cùng lại vòng về nửa thân trên, dừng lại nơi bả vai và cần cổ.
Tuy mái tóc đen đã che đi phần nào, nhưng hắn vẫn loáng thoáng thấy được những chấm đỏ nổi bật trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558217/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.