Edit: Ryal
Khi họ ra khỏi chùa thì mưa đã tạnh. Nhiều người đổ xô ra đường để tận hưởng sắc trời đã vài ngày mới trong xanh hơn chút ít.
Dung Ngọc ngồi trên xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi, câu nói của sư phụ Minh Đăng cứ vọng mãi trong đầu cậu – nhân quả? Nhân quả gì? Cậu ngẫm mãi chẳng ra.
Cậu hỏi câu nói ấy có ý nghĩa ra sao, Minh Đăng lắc đầu không đáp.
Cố tình ra vẻ. Dung Ngọc bực bội nghĩ.
Bỗng xe ngựa rung mạnh một cái rồi dừng. Sở Đàn đè vai Dung Ngọc xuống để giữ thăng bằng giúp cậu, Mặc Thư bước xuống kiểm tra.
Lần này nhà họ Dương dùng hai cỗ xe ngựa, Dung Ngọc và Dương Hoài Cẩn ngồi xe trước, bà cụ ngồi xe sau, Dương Hoài Diệp cưỡi ngựa dẫn đường.
Mặc Thư xuống xe, thấy phía trước là vô số người đang dập đầu quỳ gối.
Dương Hoài Diệp nắm chặt dây cương, đưa túi tiền cho người hầu đổi sang tiền đồng rồi ném xuống đất. Những người kia xông vào giành giật như thể đang cố níu giữ cọng cỏ sẽ cứu lấy mạng mình.
Mặc Thư lại lên xe: "Bẩm ca nhi và Hoài Cẩn thiếu gia, chỉ là các lưu dân thôi ạ. Nước sông Trường Giang dâng cao nên các huyện gần đây đều bị ngập hết, họ không có nhà để về, đành tìm tới Dương Châu này xin ăn".
"Cho họ chút tiền đi". Dương Hoài Cẩn tháo túi tiền bên hông đưa nó.
Mặc Thư gật đầu, lần nữa xuống xe. Nó cố tình quăng tiền ra hai bên xe ngựa để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558205/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.