Edit: Ryal
Khi họ quay về phủ Dương thì trời đã sắp sáng, mọi người đều đang ngủ. Sở Đàn bế Dung Ngọc lẻn vào sân viện rất nhẹ nhàng nên không bị ai phát giác.
Hắn định ôm tiểu thiếu gia ngủ một giấc thật ngon, nào ngờ cậu lại sung sức đến kì lạ, đôi mắt sáng rực rỡ, cứ kéo tay hắn nói hết chuyện này sang chuyện khác, khoảng cách giữa các chủ đề thì xa xôi, tốc độ chuyển đổi thì nhanh tới mức hắn suýt không theo kịp.
Sở Đàn buồn ngủ díu cả mắt, không hiểu nổi tại sao Dung Ngọc đã bị mình giày vò suốt đêm mà vẫn còn nhiều sức lực đến thế. Nhưng Dung Ngọc nói nếu hắn ngủ thì cậu sẽ tìm Mặc Thư trò chuyện
Vì thế hắn đành cố mở mắt mà thức cùng tiểu thiếu gia tới khi trời sáng choang. Thấy đám hầu đã sắp dậy, Sở Đàn đành dùng hai ngón tay điểm vào huyệt ngủ của Dung Ngọc để cậu thiếu niên vẫn đang thao thao bất tuyệt chìm vào giấc ngủ.
Đến xế chiều, Dung Ngọc mở mắt, thấy Mặc Thư đang nhìn mình với vẻ sầu não.
"Ca nhi dậy rồi!".
Cậu lại nhắm mắt một chốc rồi hỏi nó: "Sao vậy?".
Giọng Dung Ngọc khàn khàn, yếu ớt.
Tay Sở Đàn vẫn quàng trên người cậu, nặng như chì, Dung Ngọc cố mãi không chui ra nổi. Mặc Thư nghiến răng nhìn cảnh ấy, chỉ muốn lên giường lay hắn dậy ngay lập tức.
"Cụ lớn cho người đến nhiều lần lắm rồi cậu ạ, em phải nói đêm qua cậu không ngon giấc rồi đến tận sáng mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558198/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.