Edit: Ryal
Vì con thuyền chòng chành giữa sông nước nên Dung Ngọc cứ nửa tỉnh nửa mê, ngủ chẳng ngon giấc chút nào.
Khi cậu mở mắt, chưa đến nửa canh giờ trôi qua.
Sở Đàn vẫn đang ngủ.
Ánh chiều tà giữa trời chạng vạng rọi xuyên khe cửa, nắng hoàng hôn như dát một lớp lụa mỏng màu vàng nhạt trên những đường nét khôi ngô, để lại chút bóng mờ nhỏ bé.
Dung Ngọc rúc vào ngực Sở Đàn, cái ôm của gã thanh niên rất nóng, đôi tay vạm vỡ siết lại như đang giam cầm, cằm hắn gác lên đỉnh đầu cậu – một tư thế đầy chiếm hữu, vô cùng tham lam, nhưng đồng thời cũng khiến Dung Ngọc thấy an tâm đến lạ.
Cậu không muốn thừa nhận mình yếu ớt, nhưng lại chẳng thể đánh lừa bản thân. Mỗi lần tỉnh giấc giữa chiều chạng vạng là một lần cậu thấy cô đơn và áp lực đến tận cùng, tâm trạng cũng vì thế mà u ám hẳn.
Có nhiều khi kì trầm cảm bắt đầu từ khoảnh khắc cậu tỉnh giấc giữa chiều chạng vạng.
Thế nhưng hôm nay lại khác. Vòng tay của Sở Đàn mạnh mẽ và kiên cố biết bao, hơi thở của hắn ấm áp đến nhường nào. Rõ ràng Dung Ngọc đang bị hắn khóa chặt trong lòng, nhưng chẳng biết do đâu mà cậu lại thấy an toàn khó tả.
Cậu lưu luyến sự ấm áp kia, lẳng lặng ghé tai vào ngực hắn, lắng nghe từng nhịp đập đều đều. Trong cặp mắt hoa đào lạnh như băng bỗng hiện lên chút gì mềm mại.
Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558188/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.