Edit: Ryal
Phủ Tướng quân.
Cố Việt Trạch ngồi trong phòng uống rượu, rất không cam lòng vì lại lần nữa chịu thua Sở Đàn. Hắn ta không ngờ mình dẫn theo chừng ấy tên thích khách, toàn là binh sĩ tinh nhuệ của cha, mà lại thất bại thê thảm đến thế.
Ban đầu hắn ta khinh miệt Sở Đàn, nhưng sự khinh miệt ấy giờ đã đổi thành kiêng dè và khiếp sợ. Hắn ta không khỏi nghĩ về mái tóc và những ngón tay mình.
Lần tiếp theo hắn ta sẽ đánh mất thứ gì nữa đây?
Sự oán hận ngập trong đôi mắt, gương mặt vốn khôi ngô lại trở nên méo mó, Cố Việt Trạch uống chén rượu tiếp theo trong nỗi căm hờn – cũng chỉ là một cái mạng thôi, từ năm mười ba tuổi hắn ta đã lên chiến trường, chẳng lẽ còn sợ bị một tên tội nô trả thù hay sao?
"Việt Trạch, lần này đệ lỗ mãng quá". Dung Nguyệt chạy tới ngay khi biết tin, vừa vào cửa đã thấy Cố Việt Trạch đã uống đến say mèm.
Y khóa cửa phòng rồi quay người giằng lấy chén rượu, nét mặt lo lắng: "Sao đệ to gan quá vậy? Đệ dám dẫn người đi ám sát Dung Ngọc, đệ không biết Sở Đàn lợi hại đến mức nào hay sao? Có hắn thì sao đệ có thể chạm tay vào Dung Ngọc được cơ chứ?".
Cố Việt Trạch vốn đang căm hận, lại nghe Dung Nguyệt nói ra những lời trách cứ như thể đoan chắc mình đã thua xa Sở Đàn, bèn nổi cơn giận dữ. Hắn ta đấm xuống bàn thật mạnh: "Phải, Sở Đàn thì lợi hại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558187/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.