Chương trước
Chương sau
Ngày mười lăm tháng giêng, Tết Nguyên Tiêu. Tuyết đã rơi từ sớm, sương mù bao phủ mênh mông.

Thời tiết xấu khiến tâm trạng Dung Ngọc như có thứ gì đè nén, tối tăm, bất định.

Mặc Thư bưng một chén bánh trôi nước nhân đậu. Dung Ngọc chỉ ăn một cái, còn lại đều vào bụng Sở Đàn hết. Mặc Thư đứng bên cạnh vừa trợn mắt vừa thầm chửi hắn là đồ ngu, làm gì có nô tài nào dám dành ăn với chủ bao giờ.

Mãi đến tận chiều mặt trời mới thức dậy từ sau những rặng mây dày đặc. Bầu trời dần dần thoáng đãng, trong lành.

Mặc Thư không nhìn nổi bộ dạng uể oải, ỉu xìu của Dung Ngọc nữa nên đẩy y ra ngoài phơi nắng.

Ngoài trời một mảng trắng xóa. Dòng nước róc rách dọc hòn non bộ trong ao nhỏ cũng bị đóng băng. Ánh nắng chiếu lên bề mặt lớp băng, phản xạ lại ánh sáng long lanh, lấp lánh như sao trời.

Đám hạ nhân đang tất tả quét tuyết, thấy Dung Ngọc đi ra thì nhốn nháo khom người chạy đi.

Trong viện nháy mắt chỉ còn lại chủ tớ ba người. Dung Ngọc ngồi trên xe lăn, hơi nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên nền tuyết, ánh mắt tựa như nền tuyết trắng dài đằng đẵng không bến đỗ, mênh mang không thấy chốn dừng chân.

Mặc Thư âm thầm sốt ruột, cậu cứ cảm thấy khoảng thời gian này công tử thay đổi nhiều lắm, nhưng khổ nỗi không tả được cụ thể là thay đổi ở đâu. Cậu chỉ biết được rằng chủ tử đang cách mình ngày càng xa, như thể chỉ cần lơ đãng là người sẽ bay đi mất.

Sở Đàn cũng không thích trạng thái này của Dung Ngọc nên kiếm chuyện chọc giận Dung Ngọc không biết mệt. Hắn thích nhìn y cáu giận trừng đôi mắt hoa đào diễm lệ của mình, thích nhìn đôi môi mỏng xinh đẹp đóng rồi lại mở, nói ra từng câu từng chữ nhục mạ hắn, thích nhìn gương mặt mỹ mạo nhưng lạnh lùng lúc y quất roi hắn. [clm boy si tình hệ M, gọi tắt là simp:))))]

Mỗi một biểu cảm, mỗi một động tác đều rực rỡ, sinh động, làm cho hắn vui lòng chịu đựng.

Hắn không thích một Dung Ngọc tử khí trầm trầm*.

*Tử khí trầm trầm (死气沉沉): không khí trầm lặng; không khí đầy vẻ đe doạ. Chắc ý tg là Ngọc Ngọc nhìn thiếu sức sống sắp chết tới nơi, kiểu kiểu z. Nào kiếm đc câu khác hợp cảnh hơn thì tui thay sau.

Sở Đàn cau mày, đôi mắt dính trên người Dung Ngọc, muốn xuyên thấu qua người y, nhìn trộm nội tâm của y. Sở Đàn thật sự rất tò mò. Rốt cuộc Dung Ngọc đã trải qua chuyện gì mới có loại tâm cảnh như thế.



Bỗng nhiên một con mèo lọt vào tầm mắt Dung Ngọc.

Đó là một con mèo đen nhánh có bốn chiếc chân vớ trắng và chóp đuôi cùng màu trắng. [ai là sen chắc biết chân vớ trắng là gì ha, mn có thể gg "snowshoe" để biết thêm.]

Con mèo dẫm lên con đường trải đầy hoa mai đỏ, sau đó đi đến dươi chân Dung Ngọc, ngẩng đầu đối diện với Dung Ngọc. Dung Ngọc chỉ liếc nó một cái rồi dời mắt như, giống như đang khinh thường không muốn nhìn nó. [k chắc phải mai đỏ k tại chưa có raw.]

Ai ngờ con mèo này lại nghiêng đầu rồi nhảy cái phốc lên đùi Dung Ngọc, loay hoay trên chăn lông tìm một tư thế thoải mái, sau đó nằm dựa sát vào ấm thủ lô.

Mặc Thư cúi người dò hỏi: “Công tử? ”

Trong trí nhớ của cậu, công tử ghét cay ghét đắng mấy loài thú nhỏ. Lúc trước có người biếu một con chim Sáo, công tử chê nó ồn, muốn giết nó chết nhưng bị nhị công tử nhìn thấy, cứu con Sáo ấy đi.

Dung Ngọc lắc đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tai mèo.

Sở Đàn nhướng mày. Hình như tiểu công tử rất thích mấy thứ bông bông xù xù.

Nhưng chỉ qua nửa khắc đã nghe thấy tiếng ồn truyền đến từ sân ngoài.

“Tứ cô nương mau quay về đây. Ở đó là viện của các công tử, người không qua đó được đâu! ”

“Tứ cô nương à, chúng ta qua bên kia tìm nha. Đằng trước không đi được nữa đâu, sẽ bị phu nhân trách mắng đó! ”

~~~~~~~

Mặc Thư tự giác đi ra ngoài hỏi chuyện, sau đó đưa về hai người.

“Công tử, là tứ cô nương tới tìm mèo.”

Dung Ngọc mở mắt, vô cảm nhìn bé gái đứng phía sau Mặc Thư. “Mèo của ngươi? ”

Tiểu cô nương khoảng tầm mười một, mười hai tuổi, môi hồng răng trắng, mặc chiếc váy màu vàng nhạt, sau lưng có một ma ma lớn tuổi.

Không chờ tiểu cô nương đáp lời, Trương ma ma đã kinh hãi nói trước: “Thưa tam công tử, con mèo này là của cô nương nhà tôi. Bình thường nó thích chạy nhảy lung tung, vô tình động chạm đến người, bây giờ lão nô lập tức mang nó về. ”

Dứt lời làm bộ muốn tới ôm mèo.

Mặc Thư lập tức chắn trước mặt bà, cau mày mắng: “Thứ hỗn xược! Công tử đang hỏi bà sao? Còn dám đưa tay ra trước mắt công tử. Không cần tay nữa phải không? ”

“Không dám không dám, lão nô không dám! ”

Trương ma ma sợ hãi quỳ “bịch” xuống đất. Bà ta đã nghe hung danh của Dung Ngọc từ lâu. Cho nên vừa nhìn thấy y đã sợ tới mức ba hồn bảy vía bay xém bay hết lên trời. Bà ta chỉ muốn đón con mèo cho nhanh rồi còn chạy, mấy cái quy củ, lễ nghĩa gì đó đã quên hết sạch.

Dung Ngọc vẫn không bố thí một ánh mắt nào cho Trương ma ma, vẫn luôn nhìn bé gái đứng sau Mặc Thư, nhàn nhạt lặp lại: “Mèo của ngươi? ”



Vẻ mặt Dung Thanh Hàm cũng rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng. “Của ta. ”

Nàng không có tí gì gọi là sợ hãi Dung Ngọc. Trong ánh mắt kinh sợ của Trương ma ma, nàng bước lên trước hai bước, nghiêng đầu nhìn chân Dung Ngọc chăm chú.

Cũng may nàng chưa nói ra lời nào đại nghịch bất đạo.

Dung Thanh Hàm nhẹ giọng gọi con mèo: “Thụy tuyết, lại đây. ”

Con mèo liếc nhìn Dung Ngọc. Sau đó nhảy bổ đến chỗ Dung Thanh Hàm.

Dung Ngọc phiền lòng phất tay.

Mặc Thư ngầm hiểu: “Lui xuống đi. ”

Trương ma ma như được ân xá, vội vàng dập đầu hai cái với Dung Ngọc rồi kéo Dung Thanh Hàm rời đi.

Mặc Thư nói: “Nếu công tử thích con mèo đó thì ta đi hỏi mượn tứ cô nương chơi hai ngày. ”

Dung Ngọc uể oải nhắm mắt. “Không thích. ”

Nhưng Sở Đàn thấy rất rõ. Lúc con mèo đó lao xuống, trong đáy mắt Dung Ngọc chợt lóe lên sự tăm tối.

Lúc chạng vạng Dung Tu Vĩnh đưa Bạch thị và Dung Nguyệt chuẩn bị tiến cung tham gia tiệc tối.

Bạch thị theo thường lệ phái người tới dò hỏi Dung Ngọc có muốn đi hay không. Nhưng cũng chỉ là làm bộ làm tịch thôi. Nàng biết rõ Dung Ngọc chắc chắn sẽ không đi.

Nguyên chủ vẫn luôn tự ti vì đôi chân tàn tật của mình. Không muốn ra cửa làm khỉ để cho người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, giễu cợt, nghị luận.

Nhưng bây giờ Dung Ngọc tất nhiên không hề tự ti. Y không muốn tiến cung chỉ đơn giản là do lười thôi.

Hôm nay trong cung sẽ xuất hiện rất người theo đuổi Dung Nguyệt. Bọn họ sẽ tìm cách bênh vực người trong lòng, chắc chắn sẽ có người tới gây sự với Dung Ngọc.

Dung Ngọc thật sự không có tâm trạng đối phó với đám người đó.

Nhưng mà đêm nay sẽ có tình tiết rất quan trọng. Dung Ngọc vô tình uống phải một ly rượu bị bỏ thuốc, yêu đương vụng trộm cùng tam hoàng tử trong một cung điện hẻo lánh.

Nhớ đến cái cảnh vợ của Sở Đàn bị người ta nhanh tay húp trước, mà bản thân Sở Đàn lại đang hầu hạ bên người mình là Dung Ngọc lại bất đắc dĩ thở dài. Trong ánh mắt nhìn Sở Đàn còn có sự thương hại và hả hê.

Sở Đàn: “??????????? ”

Mặc Thư không ưa nhìn bộ dạng giả dối của Bạch thị: “Mỗi lần đều phải làm làm bộ almf tịch như vậy, giả mù sa mưa. ”



Cậu đề nghị: “Công tử, chi bằng chúng ta ra phủ chơi đi. Đêm nay có hội Hoa Đăng, còn có thả thuyền hoa nữa á. ”

Dung Ngọc lắc đầu tỏ vẻ không hứng thú.

Có lẽ là Dung Ngọc quá mức khoan dung với hạ nhân, tất nhiên không tính Sở Đàn, khiến cho lá gan của Mặc Thư cũng lớn hơn đôi chút.

“Đi đi mà công tử. Lâu lắm rồi chúng ta chưa từng ra ngoài đó. ”

Sở Đàn nói: “Công tử nhưng nghe nói qua thực thiết thú? ” [???????]

Dung Ngọc giương mắt nhìn Sở Đàn.

Sở Đàn cong môi: “Trong kinh có một gánh hát mới mở. Nghe nói có một con thực thiết thú, người tròn vo, béo lùn chắc nịch. Màu lông đan xen hai màu đen trắng, cực kỳ hung mãnh. ”

Đôi mắt Dung Ngọc càng ngày càng sáng.

“Ra phủ. ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.