Edit: Chary
__________________________________
"Vài trăm người ngoài kia đều là nghĩa quân sao?"
"Đúng, bất quá vì đảm bảo an toàn...!bọn họ không được biết hành động của chúng ta."
"Toàn người Ngu Quốc à?"
"Không hoàn toàn, trừ bỏ người Tiêu Quốc thì tám quốc gia khác đều có."
"Ta thấy đại bộ phận bọn họ là nông dân, tại sao lại tham gia khởi nghĩ?"
"Muốn trách thì trách Tiêu vương triều.
Bách tính bát quốc vừa trải qua chiến loạn, thiên tai nhân họa, mùa màng thất thu.
Khốn nỗi thuế má ngày càng trầm trọng, lao dịch ngày càng nặng nề, đại bộ phận nam tử tráng niên bị bắt đi lao dịch, trong nhà chỉ còn lão phụ ấu tàn, thu hoạch liền ít đến đáng thương.
Quan phủ thất đức đè nặng sưu thuế và cả người Tiêu Quốc ức hiếp lăng nhục..."
Ngu Nghiêu không nói thêm nữa, bất quá Mộc Tử Khâm có thể tưởng tượng bách tính bát quốc đang sinh sống trong khốn cảnh thế nào.
E rằng so với cảnh tượng y từng chứng kiến ở Mộc Quốc còn thê thảm hơn.
Quan bức dân phản, dân không thể không phản.
Tiêu Chấn Diệp đích thật đủ năng lực đoạt quyền nhưng vô tài trị quốc.
Hắn thống nhất Lăng Phong đại lục nhưng chẳng rõ làm cách nào để quản lý quốc gia, càng chẳng hay biết bách tính bát quốc dưới sự quản lý của quan viên Tiêu Quốc sống thành cái dạng gì.
"Không tốt! Không tốt rồi! Người của cẩu hoàng đế tìm đến đây rồi!" Một tên nghĩa binh hấp tấp xông vào.
"Thao! Đánh tới nhanh thế ư!" Ngu Nghiêu lớn tiếng mắng.
Mộc Tử Khâm nói: "Các ngươi mau rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-han-khong-muon-song-nua/4113823/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.