Rừng đào, Lan Khê trấn.
Hơn chục dặm đào lâm, phương hoa rực rỡ, phảng phất như đại dương ngập tràn hồng sắc.
Làn gió khẽ đưa, kích khởi tầng tầng phần hồng gợn sóng, cánh bướm chập chờn chao liệng, đẹp đến rung động nhân tâm.
Lẫn dười gốc đào có dòng suối trong veo uốn lượn quanh co, cánh đào theo gió nhẹ phiêu lạc, rồi thả mình trôi cùng con nước.
Ám hương mịt mờ, khiến người ta tâm túy thần mê.
Một cánh hoa đòa hồng phấn chậm rãi hạ bên mái tóc của Mộc Tử Khâm, hoa gian mỹ nhân, tức khắc làm đế vương mê đắm, hắn nâng tay nhẹ nhàng gỡ xuống cánh hoa, đặt bên chóp mũi cẩn thận ngửi, hương hoa đào ngào ngạt xen lẫn cả hương tóc riêng biệt của người kia....
Đế vương từ phía sau ôm chầm lấy mỹ nhân: "Tử Khâm thích sao?"
Mộc Tử Khâm ngoan ngoãn để hắn ôm, chẳng hiện biểu tình: "Thích, chỉ cần bệ hạ thích, thần thiếp đều thích..."
Trái tim Tiêu Chấn Diệp đột nhiên co thắt, vô thức ôm chặt Mộc Tử Khâm, tựa hồ muốn đem y hòa vào cốt nhục, dường như chỉ có thế này mới cảm nhận rõ ràng người trong ngực chân thật tồn tại.
"Tử Khâm à, ngươi đừng thế có được không, giống như ngày ấy vậy..."
Giống như ngày ấy khinh cuồng kiêu ngạo, giống như ngày ấy một bộ hăng hái, bừa bãi tiêu sái, như ngày ấy......!ngạo tuyết lăng sương......
Ấy thế lại nghe người nọ khẽ cười một tiếng: "Chẳng phải chính bệ hạ khiến thần thiếp thành ra thế này sao?"
Tiêu Chấn Diệp hô hấp đình trệ, hơn nửa ngày mới tìm về giọng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-han-khong-muon-song-nua/4113822/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.