Lúc nằm trên giường, Nhiếp Sơ Ngữ cầm điện thoại, tìm kiếm một số thành phố mới phát hiện ra mỗi người một ý, thành phố nào cũng có người nói tốtnhưng đa phần chính là người dân ở đó. Quê hương luôn là tốt nhất, biếtbao nhiêu người đã dùng ngôn từ để biểu đạt điều này. Cô bỗng có chútthất vọng. Kỳ lạ thật, thế mà cô chỉ muốn rời xa quê. Từ một góc độ nàođó, xem ra cô là kẻ lạnh nhạt.
Cô bỏ điện thoại xuống, không xemnữa, thậm chí còn nghĩ, tới lúc đó cứ mua hai chiếc vé tới mấy nơi lâncận. Cô và Chu Cẩn Phong ngồi tới đâu thì sẽ ở lại đó. Cũng giống như cô năm xưa vậy, lên chuyến xe tới vùng lân cận, thế là xe tới An Xuyên, cô liền ở lại đây bốn năm.
Lúc Chu Cẩn Phong tỉnh dậy, đã nghe thấy trong bếp có tiếng động. Vốn trước khi ngủ, anh còn lên kế hoạch hômsau sẽ lặng lẽ ra về. Anh đi làm sớm hơn cô nửa tiếng, có thể cô sẽ ngủthêm rất lâu. Anh nhanh chóng mặc áo khoác vào, đặt chăn sang một bênrồi đi vào bếp, cô đang làm bữa sáng.
Anh không lên tiếng, chỉđứng ở cửa phòng nhìn bóng dáng bận rộn của cô. Cô thuần thục chiên baquả trứng, màu vàng tươi, vừa nhìn đã thấy rất ngon miệng. Anh nhớ lạinhững suy nghĩ trước đây của mình, lúc cô bị mắng chửi, anh nghĩ mìnhphải đối xử thật tốt với cô, nhất định không mắng nhiếc cô. Khi cô bịthương ở ngón tay vì thái rau, anh nghĩ sau này mình nhất định phải đểcô được sống sung sướng, thế nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoa/2489414/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.