– Nếu không nhảy theo kịp thì dẵm lên giày của tôi cũng được.
– Ngươi chắc chứ, sẽ đau lắm đó. Truyện Đông Phương
– Thì cứ dẵm đi.
– Là ngươi chọn đó nha.
Một bước, hai bước, khẽ nâng chân cô lên
– Nặng hơn tôi tưởng đó, cô nương à.
– Hừ, thế mà ngươi... Từ từ chậm đã...
Tiếng violin réo rắt vang lên, hòa cùng phím đàn piano, âm thanh du dương bay bổng giữa quảng trường rộng lớn. Vài bước chân, vài vòng xoay, bóng của hai người in trên nền gạch đỏ, gió thổi xào xạc trên những tán cây xanh rờn, gió thổi qua mái tóc cô, ánh nhìn của hai người chỉ còn đối phương. Một tay Khải Hoành đỡ eo một tay nâng bàn tay mảnh khảnh, cả hai đu đưa theo điệu nhạc, anh nâng cả chân cô theo giai điệu mà không có chút khó khăn nào. Trái tim Lý Nhan đập mãnh liệt, năm thanh mười hai
luật, hỏng cả.
– Sao, thấy quen chưa?
Người kia chỉ im lặng không biết là làm sao. Anh lập tức buông cả hai tay khiến cô giật mình theo phản xạ giơ cả hai tay ôm chầm lấy cổ của anh
– Ngươi ngươi ngươi...Tiểu nhân bỉ ổi.
– Chứ có bao giờ tôi tự nhận mình là chính nhân quân tử đâu.
Khuôn mặt cách nhau đúng vài centi, tiến thêm chút nữa là chạm môi nhau rồi. Lý Nhan mỉm cười đầy gian xảo.
– Tiểu nhân nhà ngươi, là ngươi tự chọn đấy.
Một giây hai giây ba giây....
– Á... Sao lại giật tóc tôi, hỏng hết tóc đẹp bây giờ.
Khải Hoành kêu lên oai oái, ngửa mặt lên nhìn nhìn Lý Nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoa-nhan-gian/275613/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.