– Sao thế? Đau ở đâu à?
Anh cúi thấp ghé gần đến mặt cô, Lý Nhan chỉ lắc đầu, đưa mắt nhìn trái nhìn phải rồi thì thầm vào tai anh
– Hình như dây áo bị tuột rồi, sắp hở mất rồi, muốn...
Cô lén đưa tay kéo kéo dây áo ngực, không khỏi có cảm giác muốn khóc, thực sự muốn về nhà cởi phăng cái váy này đi, Khải Hoành nghiêng mình nhìn cô, nhướn mày lên không ngừng cười tủm tỉm, anh cởi cúc áo vest rồi lấy một bên áo che khoảng cách giữa hai người, một tay chạm eo cô kéo gần sát người anh. Lý Nhan ngẩng đầu nhìn, vừa chỉnh dây vừa nhìn anh miệng không ngừng cười mỉm
– Không biết là anh lại thông minh như vậy luôn á
– Không phải là thông minh mà là em quá coi thường công việc xử lý tình huống của tôi.
Khải Hoành nở một nụ cười trấn an, sau khi chỉnh dây áo xong Lý Nhan mới để ý, thực sự lúc cô ngẩng đầu lên suýt chút nữa là chạm cằm anh, không phải là gần quá rồi đấy chứ. Trên người Khải Hoành có mùi rất thơm, mùi của bột giặt và nước xả vải
– Anh dùng nước xả vải mùi gì mà thơm thế?
– Em thử đoán xem
– Vậy bao giờ giặt quần áo anh nhớ dùng cái này nhé, em thích
– Thích thật hay thích giả
– Rất thích.
– Vậy muốn ngửi nữa không? Lại gần mới ngửi được chứ
Chóp mũi của Lý Nhan chạm nhẹ vào ngực anh, mùi hương thoang thoảng phảng phất qua, cô có thể cảm nhận được trái tim của mình đang đập mãnh liệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoa-nhan-gian/275612/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.