Luyến tiếc. Cậu có luyến tiếc tôi không? 
Cố Trung nhìn Tề Việt, là lần thứ hai hắn hỏi “Nếu pháo đài không còn,” nhưng nội dung lại thay đổi. 
Cậu có còn nhớ đến hắn không? 
Đương nhiên là nhớ. 
Vậy cậu có luyến tiếc không? 
Cố Trung cau mày. 
Sẽ luyến tiếc. Nhưng tại sao lại muốn hỏi cậu như vậy? 
“Pháo đài sắp đóng cửa à?” Cố Trung hỏi. 
“Chắc là vậy.” Tề Việt khẽ thở dài. 
“Bởi vì người què kia sao?” Cố Trung truy hỏi, “Quan hệ giữa ông ta và anh chẳng lẽ còn tệ hơn với những kẻ bình thường kia à?” 
Tề Việt mỉm cười đáp: “Ừ.” 
Cố Trung không nói gì, kiểu quan hệ này không hẳn là kẻ thù, mà so với kẻ thù còn không bằng. 
Hôm nay Tề Việt không xem phim, nằm dựa vào gối ngô khoanh tay trước ngực. 
Cố Trung biết hắn sẽ không ngủ, có lẽ là không ngủ được. Dù sao cũng sẽ thức một đêm. 
“Vậy…” Cậu quay đầu lại đối mặt với Tề Việt, “Khi nào anh định… đóng cửa… pháo đài?” 
“Tôi không biết.” Tề Việt nói, “Ngày mai tôi ra ngoài một chuyến, cậu đi học đừng đến vội, tôi sẽ nói với Tiểu Trương để cậu ta chuẩn bị.” 
“Tôi vừa được làm ở quầy bar đã phải nghỉ rồi sao?” Cố Trung nói, “Vẫn là một lần nữa bị đuổi việc đi.” 
Tề Việt cười, không nói gì. 
“Không có đạo lý gì hết, ông chủ vì không muốn phải tăng lương cho nhân viên mới lên chức nên đuổi luôn rồi.” 
“Cậu vẫn luôn nhận lương bằng làm việc ở quầy bar.” Tề Việt quay sang nhìn cậu, “Không có đạo lý.” 
“Ồ.” Cố Trung bất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-dai/241848/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.