Kỳ thật trong khoảng thời gian này, cảm xúc của Tề Việt đều có gì đó không đúng, trước đây hắn dựa người bên cửa sổ là để ngắm phong cảnh, bây giờ chỉ thấy dựa vào cửa sổ ngẩn người. 
Tuy rằng chỉ là trạng thái hoàn toàn ngẫu nhiên, Cố Trung vẫn chú ý tới. 
Lúc trước thì hỏi “Nếu như pháo đài không còn,” sau đó lại nói, “Có lẽ sẽ đi làm đầu bếp,” hiện tại sắc mặt đột nhiên ảm đạm hơn bao giờ hết. 
Cố Trung không dám hỏi hắn có chuyện gì, trong trường hợp đó là chuyện riêng của Tề Việt, cậu hỏi cũng chỉ thừa thãi. 
Hơn nữa, ngoài cậu ra bọn Tiểu Trương không cảm nhận được điều gì khác thường, có lẽ là cậu nghĩ nhiều. 
“Bàn kia gọi hai ly latte.” Tiểu Trương đi tới gõ gõ quầy bar. 
“Được.” Cố Trung nhanh chóng thu hồi tâm tư, gật đầu bắt đầu pha cà phê. 
Vòng bạn bè của cậu có lẽ quá hẹp, mỗi ngày đối mặt với Tề Việt tâm trí liền tràn ngập người này mất rồi. Người khác không để ý đến sắc mặt của cậu nhưng cậu đã ngẩn người ở quầy bar này một lúc lâu, nghĩ xem khi nào Tề Việt đến. Quay người đi vào cũng không để ý có khách tới. 
Cậu pha xong hai ly cà phê, mang lên phục vụ cặp đôi ở bàn kia. 
“Cố Trung.” Cậu nam sinh ngẩng đầu gọi cậu một tiếng. 
“Vâng?” Cố Trung nhìn nam sinh một cái, chính mình cũng không nhận ra người này. 
“Đúng là anh rồi.” Không hiểu sao nam sinh kia lại cười đến đắc ý, “Tay anh có sao không?” 
Cố Trung nhìn lướt qua 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-dai/241847/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.