Khi còn ở tông môn, Tang Tiếu phụ trách làm những việc rất đơn giản như là quét dọn thư viện. Tuy không thể luyện được một vài bí tịch nhưng khi rảnh rỗi cô hay lật xem nên cũng nhớ một ít. Cô thuộc hết bí tịch rồi, tất nhiên cũng lật xem đi xem lại những quyển sách cổ của thời kỳ trước. Vì vậy, trong mắt Tang Tiếu, bốn bức tranh trước mặt - bốn bức tranh vô cùng nổi tiếng này, thời gian được ghi trên chúng bị sai, thật sự là lỗi sai rất rõ ràng. Một lúc sau, Tang Tiếu mặt mày tiu nghỉu, giọng điệu chán chường: “Đã làm lãng phí thời gian của mọi người rồi.” "Không phải, không lãng phí thời gian, chúng ta xem thử trước đã.” Không đợi những người khác có phản ứng, Cố Ly Nguyệt đã nhanh nhảu thu dọn xong bốn bức tranh, đồng thời kéo Tang Tiếu đi ra ngoài: "Nói cũng không sai, chúng ta phải thử đã.” Thấy dáng vẻ nhanh nhẹn nói là làm của Cố Ly Nguyệt, các khách mời tham gia chương trình không khỏi kinh ngạc, cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp cũng không giấu được sự ngạc nhiên. Ai mà ngờ được rằng “chú cừu lười biếng” có thể nằm thì sẽ không ngồi, có thể ngồi thì sẽ không đứng vậy mà lại có ngày hành động mau lẹ như vậy chứ! Tề Thịnh cũng kêu mọi người ra khỏi phòng. Nếu bọn họ tiếp tục ở lại không biết chừng sẽ bị NPC bao vây nữa. Trước đó đã bị một, tiếp đó khả năng sẽ có hai, ba NPC đến. Tuy rằng sẽ bọn họ sẽ không bị những NPC quỷ loại bỏ nhưng sẽ lãng phí thời gian tìm manh mối. Cả đám ào ào ra khỏi phòng, vừa tránh NPC vừa nhanh chóng xuống lầu, Tang Tiếu bị Cố Ly Nguyệt đẩy ra bấm mật khẩu, những người khác chăm chú nhìn… ngón tay của Tang Tiếu, nhìn Tang Tiếu hơi dọ dự bấm xuống bốn số [0132]. . ||||| Truyện đề cử: Truyền Nhân Thần Y ||||| [Đinh! Xác minh mật khẩu thành công, mất hai giờ hai mươi phút ba mươi mốt giây. ] Rõ ràng là âm thanh điện tử không khác là bao với lúc ở mật thất thứ nhất, nhưng lúc này lại giống như “tiếng trời” vậy, khiến người ta khao khát được nghe lại một lần. Đám khách mời trợn mắt há hốc mồm, cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng c.h.ế.t lặng khi nhìn Tang Tiếu mở khóa mật mã. “Đỉnh vãi!” Lộ Chúc Chúc vừa định cao giọng khen ngợi, nhưng chợt nhớ đến chuyện bọn họ đang trốn NPC ma nữ áo đỏ, cô ấy vội vàng hạ giọng, giơ ngón tay cái với Tang Tiếu, hứng khởi bừng bừng: “Trâu bò! Tang Tiếu đỉnh quá!” Nhìn dáng vẻ thật lòng không hề giả tạo của Lộ Chúc Chúc, Tang Tiếu chớp chớp mắt, trong lòng lần đầu tiên thấy hoài nghi và d.a.o động, chẳng lẽ bọn họ thật sự không nhìn ra được vấn đề của bức tranh sao? Bốn nhóm tám người thấy mật khẩu đã được xác minh, cửa cũng đã được mở, thế nên bọn họ không chậm trễ nữa, lập tức lao xuống lầu. Mặc dù tám người hành động cùng nhau, nhưng cuối cùng ê-kíp chương trình cuối cùng sẽ tính điểm dựa trên tình tiết được thúc đẩy và manh mối được tìm thấy của mỗi đội. Mà trong mật thất thứ hai, không nghi ngờ gì nữa, Tang Tiếu và Cố Ly Nguyệt đạt điểm cao nhất. Đúng như dự liệu, ở tầng ba bọn họ lại bị chặn đường bởi một cánh cửa mật mã, mà toàn bộ tầng ba lại chỉ có một căn phòng mở cửa, hai căn phòng nhỏ khác đều bị khóa. Tề Thịnh đang chuẩn bị bảo mọi người chia ra để tìm manh mối thì Thi Dung liền xởi lởi cười cười với Tang Tiếu, đưa tay vỗ vỗ vai cô: “Tiếu Tiếu, cô đã tìm được mật mã trước rồi thì cứ việc nói thẳng ra, không cần phải đợi đến sau đó đâu, cứ kéo dài như vậy tự dưng chúng ta lại lãng phí thời gian.” “Cô đó, đừng có xấu hổ.” Thi Dung bỏ tay đang vỗ vai Tang Tiếu ra, nghiêng đầu tiếp tục cười: "Nhưng mà tôi nói thật, vừa rồi cô như vậy thật sự rất giống như vị cứu tinh của mọi người, đứng ra ngay lúc nguy hiểm.” Quế Qua cùng nhóm với Thi Dung, cũng cười phụ họa: "Sớm biết cô có thể tìm ra được mật mã thì tôi cũng chẳng cần múa rìu qua mắt thợ rồi. Nói ra thì xấu hổ thật, tôi là một người học mỹ thuật, vậy mà lại bị che mắt bởi chi tiết bức tranh, không thấy ngày tháng được đề rõ ràng.” "Tôi cũng không ngờ lâu như vậy mà anh vẫn không nhìn ra." Lúc Tang Tiếu nói chuyện, cô nhấn rõ từng chữ, nói từ tốn trông có vẻ rất nghiêm túc: "Khi đó tôi còn tưởng rằng mọi người đang thử thách anh nên không có lên tiếng. Nhưng sau một thời gian dài, tôi sợ rằng mình và thầy Uông thật sự phải ra ngoài dụ đám quỷ rời đi." Thầy Uông tên là Uông Minh, nhóm của anh ta là nhóm cuối cùng ra khỏi mật thất thứ nhất, đồng thời anh ta cũng là người đã giật tóc NPC ma nữ áo đỏ dẫn đến việc NPC ma nữ áo đỏ đi xuống lầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]