Trong số ít những người còn lại, ngoại trừ Tề Thịnh thực sự không sợ hãi ra, những người khác đều sợ hãi, vì vậy mọi người liền đổ xô ra ngoài như ong vỡ tổ, chỉ có Tề Thịnh là nhớ thu dọn bốn bức tranh chưa được giải mã. Cố Ly Nguyệt kéo Tang Tiếu bỏ chạy đầu tiên, chân chạy cực nhanh, phía sau nữa là Lộ Chúc Chúc và những người khác. Bởi vì trên cầu thang dẫn xuống tầng năm có một ổ khóa mật mã, một tầng chỉ có bốn căn phòng, ngoại trừ căn phòng vừa rồi ra, những căn phòng khác đều khóa chặt, hoàn toàn không có chỗ trốn, thế nên cả đám cắm đầu xông lên lầu, trốn trong một căn phòng bí mật vừa được mở khoá tầng bảy, nhốt NPC ma nữ áo đỏ ở bên ngoài. Lộ Chúc Chúc sợ hãi ngồi thụp xuống: "Chết tiệt, chuyện gì xảy ra thế, sao đột nhiên con quỷ này lại đuổi theo chúng ta? Tôi nhớ lúc tình cờ gặp phải lần đầu tiên, cô ta chỉ hù dọa thôi mà!” Nghe vậy, trong nhóm cuối cùng đi xuống có người yếu ớt giơ tay lên: "Lúc bọn tôi đi ra, lầu bảy vẫn tối đen như mực, cô ta treo người nơi đó, bọn tôi không để ý thế là giơ tay kéo một cái, cô ta liền như thể hóa điên vậy.” Khi bọn họ chạy xuống tầng dưới, tầng bảy vốn tối om cuối cùng đã được ê-kíp chương trình làm sáng lên. Thi Dung kêu lên một tiếng: "Lâu như thế, ra là nhóm thầy Uông dẫn tới sao? Vừa rồi bọn em sắp giải ra được mật mã rồi.” Nói xong, cô ta vội nhìn Quế Qua, khẩn trương hỏi: "Cậu tìm được mật khẩu chưa?" Quế Qua tỏ vẻ khó xử: "Ban đầu suýt chút nữa là tìm ra rồi, nhưng vừa nãy trong lúc hoảng loạn tôi đã quên mất, nếu có thể nhìn bức tranh thêm vài lần nữa thì —" "Tôi có đem tới đây. " Tề Thịnh dứt khoát đặt mấy bức tranh mà anh ấy đã gói ghém đến trước mặt Quế Qua: “Cậu xem đi, cả bốn bức đều ở đây nè.” Quế Qua:... Đệt, sao anh còn có thời gian mang tranh đi cùng nữa! Nhìn vẻ mặt áy náy của hai người nhóm số bốn, Tang Tiếu nhỏ giọng nói: "Thật ra có khi con quỷ kia không phải chỉ ghim mỗi nhóm mấy người đâu, lúc tôi xuống lầu cũng có túm tóc cô ta.” Tang Tiếu nói xong, thấy những người khác đều quay sang nhìn mình, cô xấu hổ mím môi, sau đó giơ hai ngón tay, thành thật nói: "Còn giật hai cái nữa." Những người khác: … Thi Dung liếc nhìn Tang Tiếu rồi lại nhìn những người khác: "Nếu ma nữ mặc đồ đỏ đang nhắm vào Tiếu Tiếu và hai người nhóm thầy Uông, hay là chúng ta chia nhau hành động đi. Ba người chịu trách nhiệm đánh lạc hướng ma nữ để Quế Qua yên tâm tìm mật mã?” Nghe Thi Dung nói, Tang Tiếu lập tức im lặng, đồng thời biểu cảm cũng có chút kỳ quái. Quế Qua thấy vậy liền vội vàng giải thích: "Không phải bọn tôi muốn bỏ rơi mọi người đâu, chưa kể chương trình cũng đâu có luật là bị ma quỷ loại đâu. Chị Dung chỉ là sợ mọi người sẽ bị truy đuổi suốt, không thể tĩnh tâm tìm mật mã mà thôi.” Nói xong, anh ta lại cười một tiếng: "Mọi người cho tôi chút thời gian, tôi sẽ cố gắng tìm mật mã càng sớm càng tốt, không để Tang Tiếu và anh Uông phải làm mồi nhử đâu.” Nghe xong những lời giải thích bổ sung của anh ta, vẻ mặt Tang Tiếu thêm kỳ quái, cô kéo ống tay áo của Cố Ly Nguyệt, nhỏ giọng hỏi: "Nhược điểm của mấy người bị anh ta nắm trong tay à?” "A? Trong tay ai cơ?" Cố Ly Nguyệt cũng thấp giọng trả lời. "Quế Qua á?" Tang Tiếu gật đầu, giọng điệu khó hiểu: "Đúng vậy, không bị nắm nhược điểm thì mấy người mắc gì phải phối hợp với anh ta tìm mật mã lâu như vậy trong khi đã biết rõ mật mã rồi? Cố Ly Nguyệt:?!! Cậu nói lại lần nữa xem, trong khi bọn tôi đã cái gì cơ? Cô ấy nhìn Tang Tiếu với vẻ nghi ngờ, thậm chí còn quên hạ thấp giọng: "Tang Tiếu, cậu biết mật mã sao?" "0132 đó." Tang Tiếu tưởng rằng Cố Ly Nguyệt nghĩ mình không biết, nhất thời mất hứng. Sao mà cô lại “cùi bắp” như Quế Qua được! Nói xong, Tang Tiếu chỉ vào một trong những bức tranh, đáp một cách rất chắc chắn: "Thời gian ghi trong phần đề tên của mỗi bức tranh đều sai một số. Căn cứ vào thời gian vẽ tranh, bốn bức tranh có thể sắp xếp theo thứ tự 1234, sau đó xếp những số bị sai vào, ta được 0132.” Xung quanh đóng băng. Những người khác đều ngây người nhìn Tang Tiếu, thậm chí còn quên cả chớp mắt! Một lúc sau, Lộ Chúc Chúc mở cuộn tranh ra, kinh ngạc nhìn lại Tang Tiếu, cao giọng thốt ra một câu: “Vãi cả lều???” Những người khác: … Vãi cả lều đúng là nói ra tiếng lòng của bọn họ. Tang Tiếu ngơ ngác nhìn những người khác đang sửng sốt, cô chớp chớp mắt, một lúc sau mới hỏi, vẻ vô cùng chột dạ: "Bộ tôi nói sai rồi à?" Cũng đúng nhỉ, ê-kíp chương trình không thể dùng những lỗi sai rõ ràng như vậy làm mật mã được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]