Trăng tròn vạnh như mâm dần dần chìm vào phía đông.
Đêm trung thu hằng năm, Bách Khiếu Thanh đều đến Hạnh Hoa lâu, ngắm trăng uống rượu.
Y từ nhỏ đã sống lang thang trôi dạt, thấp kém gian khổ. Thời gian duy nhất sinh mệnh cảm giác được hạnh phúc là tám năm được ở bên nương nương và Nguyên Vị, thêm đó là hai năm ở biên quan kia.
Mỗi mùa thu trong mười năm ấy, cho dù là đang ở quân doanh, nương nương và Nguyên Vị đều không quên y, vẫn nhớ cấp cho y một ít lễ vật gì đó.
Rõ ràng biết nên là quân thần, quan hệ chủ tớ, nhưng từ đáy lòng vẫn nồng đậm nảy sinh cảm giác ấm áp của gia đình.
Dù rằng liều lĩnh, nhưng rất muốn ôm lấy ấm áp kia, mặc cho đằng sau sự ấm áp này ẩn giấu toàn gai độc, thật giống như thiêu thân lao đầu vào lửa vậy.
Đến Kim Ma được sáu năm, nhưng đêm trung thu hằng năm vào Hạnh Hoa lâu, Bách Khiếu Thanh mới có thể hoàn toàn thả lỏng tâm tình, tạm thời đem tất thảy hỗn loạn vướng víu gác ra sau đầu.
Chỉ là không tưởng tượng ra, đêm trung thu năm nay lại bất ngờ gặp được người ngoài dự đoán.
Nhị điện hạ năm đó luôn lẽo đẽo theo mình giờ đã cao như thế, đã dần dần có bộ dáng của một nam nhân, duy chỉ có đôi mắt vẫn không thay đổi gì cả.
Xem ra Nguyễn Oa cũng không tệ lắm… Mình hẳn có thể yên tâm rồi.
Nghĩ đến khi Nguyên Vị nhìn về phía mình, ánh mắt hung ác nham hiểm không hề tốt chút nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-tuong/27902/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.