Đến giữ cửa thành Bạch Hổ môn, kỳ thực đối với Bách Khiếu Thanh mà nói, so với nhận chức giám sát sử ở Thái Học viện vừa ý dễ chịu hơn nhiều lắm.
Y có tiểu đội với năm trăm người, mỗi ngày cũng có chút việc thực sự để làm, cùng với cái chức hư danh kia tính ra vẫn tốt hơn hẳn. Y thậm chí còn thật cảm kích Khương hoàng hậu đã cử y đến vị trí này.
Chỉ có điều nơi đây cách khá xa hoàng cung, từ sau khi nhận chức vị mới vẫn chưa từng gặp lại Nguyên Vị.
Nguyên Vị vì muốn thấy y, đã từng nháo vài lần, cuối cùng nhờ Khương hoàng hậu ngăn cản cũng đã ổn thỏa.
Một năm này, ngay tại thời điểm kinh thành cây cỏ đang tươi tốt xanh biếc bỗng chốc hóa thành hoàng điệp[1] bay tán loạn theo gió, từ biên cảnh truyền về tin dữ.
Toàn bộ tuyến biên ải của Thiên Triều thất thủ, ngay cả khi quân Kim Ma đoạt hơn mười tòa thành trì, cũng chỉ biết trơ mắt để chúng thẳng tiến về kinh thành.
Chủ soái chết trận, chỉ còn duy nhất phó soái Giản Tùng dẫn tàn quân chạy trốn trở lại.
Cả triều đình kinh hãi, chia làm hai phái đề xuất ý kiến.
Phái thứ nhất chủ chiến, chủ trương hoàng đế nên triệu tập toàn bộ binh mã trong tay, ngự giá thân chinh, ở ngoại thành sống mái chiến đấu với quân Kim Ma đến cùng.
Phái thứ hai chủ lui, cho rằng đối đầu với Kim Ma là không khôn ngoan, nên rời bỏ kinh thành, bảo tồn binh lực tài lực, rút về Giang Nam, chờ ngày cá gạo dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-tuong/27901/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.