Chương trước
Chương sau
Mạc Phàm ngồi trong Thức Hải mà quan sát một lượt cái cảnh mà Thành Nam cùng Lữ Mộng Quân thẹn thùng, cái biểu cảm này của hai người rất vừa lòng hắn. Nhưng gạt cái chuyện tác hợp qua một bên, bây giờ điều Mạc Phàm cần phải chú tâm không phải là thứ tình cảm nam nữ, cái công pháp Chí Dương Công còn đợi hắn.
Giở cuốn sách ra, Mạc Phàm như chìm vào thế giới riêng của mình. Từng dòng chữ từ cuốn sách bay lơ lửng giữa Thức Hải rồi từ từ nhập vào đầu của Mạc Phàm. Hắn ngay lập tức nhận ra vô số điều huyền bí trong quyển công pháp này. Đầu tiên là cái công pháp này chỉ là tàn quyển của một quyển tu luyện nội lực mà Mạc Phàm tạm gọi Bá Viêm Chí Dương Công, nhưng cái Bá Viêm Chí Dương Công đó cũng chưa phải suy diễn cùng cực của Chí Dương Thần Công.
Bá Viêm Chí Dương Công theo quy luật của công pháp mà Mạc Phàm nhìn được thì còn thiếu một nửa nữa. Cái quy tắc mà Chí Dương Công tuân theo chính là quy tắc âm dương, nhu cương trong võ thuật. Trải dài khắp thời đại, đi qua không biết bao thế hệ nhưng chân chính võ thuật cũng chỉ có hai trường phái đó chính là nhu thuật, và cương kỹ. Mà cái cùng cực của Chí Dương Công chính là hòa hợp của cái nhu cương, âm dương đó, Chân Tỉnh Âm Dương Thần Công.
Mạc Phàm chỉ lại tư thế ngồi thiền lại, rồi bắt đầu mô phỏng lại cơ thể của mình ở thế giới thực, hắn ta có linh cảm rằng nếu mình luyện tập cái công pháp này ở thế giới thì có khả năng nổ banh xác. Quả thực đúng vậy, chỉ mới vận chút nội lực cơ thể mà Mạc Phàm mô phỏng lại đã nổ banh tành.
Chứng kiến cái cảnh đó khiến Mạc Phàm không khỏi chấn kinh, cũng may là may mắn đã cảnh báo, nếu không thì Thiên Đạo chưa diệt mà người phản thiên đã chết rồi. Quả thực quá may mắn.
Mạc Phàm bắt đầu ngồi lại, tìm hiểu mình sai ở đâu. Nhưng ngồi tới tận 5 phút mà chẳng thấy sai chỗ nào, như vậy không phải là công pháp hắn suy diễn có vấn đề mà là các tuy luyện nó cực kỳ khó. Cũng đúng thôi, cấp đế giai cũng phải khác chứ, đâu thể nào cùng cao giai so tài được.
Nhưng cái khó này nhất thời Mạc Phàm đã có các giải quyết, lúc trước hắn ta có được nhìn qua Vô Ngã Chí Công, lĩnh hội được phần hư vô trong nội khí. Bây giờ hắn chỉ cần lợi dụng phần hư vô vốn cố trong Tiêu Thiền Công biến Chân Tỉnh Âm Dương Thần Công thành vô số điểm nội công rồi phát tán ra khắp cơ thể, như vậy sẽ giải quyết được phần gánh nặng mà nhục thân phải gánh chịu.
Nghĩ là làm, Mạc Phàm lại một lần nữa lại tạo ra nhục thân mà bắt đầu luyện tập. Nhưng lần này hắn ta lại gặp một vấn đề, đó chính là khi lợi dụng cách đó chỉ còn một phần mười nội lực mà công pháp đáng lý ra phải mang lại mà thôi, không thể phát huy thêm được nữa.
Mạc Phàm thở dài một cái, rồi lấy tay gãi đầu nói.
“Ta mà lại thua một cái công pháp đế giai này sao?…Haiz, thật là nhớ tới cảnh ăn bánh uống trà cùng Tiểu Ly Ly, lúc đó không cần phải lo đánh nhau, cũng không cần lo chuyện thế tục…Mà khoang, ăn bánh?! Đúng rồi là ăn bánh uống trà, có như thế mà ta không nghĩ ra được cơ chứ” Mạc Phàm như một tên điên cười điên dại, hắn ta cuối cùng cũng tìm ra cách khắc phục.

Quay trở lại thực tại, nơi mà Nam và Lữ Mộng Quân đang ngồi. Nam chứng kiến một màn ngại ngùng đỏ mặt của Lữ Mộng Quân như này thì lời lẽ tu luyện từ thời trung học cơ sở đến đại học bay đâu hết trơn, không còn lưu lại một chút.

“Ngài…nghe thấy…Rồi phải..không?”
Lữ Mộng Quân lúc này không trả lời, chỉ gật nhẹ đầu. Hai người sau câu nói đó lại chìm vào một chiều không gian im lặng lần nữa. Sau gần hơn ba mươi phút thì Lữ Mộng Quân bỗng cất lời.
“Lời ngươi nói là thật chứ?”
Nghe cái lời này của Lữ Mộng Quân, không hiểu sao Nam lại cảm thấy nhẹ nhõm. Có lẽ vì anh biết mình lại có thể đi tiếp trong con đường chinh phục lòng người rồi. Quy tắc đầu tiên vẫn là sự chân thành, thành thật không hề giả tạo, nhưng mà chuyện thừa nhận với Nam cũng quá ngại đi.
“Đúng vậy! Lời ta nói đương nhiên là thật lòng, nam nhân phiên dã tự tại tâm. Tâm tư không rõ ràng thì làm sao có thể phiêu diêu tự tại mà sống được?” Tuy nói lưu loát như vậy nhưng mà Nam lại không thể suy diễn ra được cái công pháp mặt đơ thần chưởng của mình được nữa, thế là cái mặt đổ bừng của Nam lại hiện lên.
‘Hắn ta thừa nhận?! Không thể được, trên đời nào lại hứng thú với một nam trang như ta chứ? Nhưng mà hắn ta lại nói cảm xúc không thể nào lý giải được mà…Không được, người ta đã có lòng như thế, thân là tướng quân ta phải xử trí cái truyện này’
Lữ Mộng Quân đứng dậy, nàng ta bước đến phía đối diện với Nam rồi khụy chân xuống cho bằng chiều cao với Nam đang ngồi bẹp xuống đất. Nàng ta lấy hết dũng khí trong người mình nói ra.
“Đừng gọi ta là Lữ tướng quân nữa, gọi ta là Mộng Quân đi. C-Chúng ta đều là người nhà mà!” Vừa nói xong thì cái đầu tính trăm nghìn kế của Lữ Mộng Quân bắt đầu xoay mồng mồng, nàng đang nói cái quái gì thế này. Rõ ràng là đang định làm rõ cái thứ cảm xúc của mình với Nam, hay là friendzone, nhưng mà không hiểu sau lại phun ra câu này.
Nam thì còn chấn kinh hơn nữa, trong cái bộ quy tắc thoát kiếp trai tân của mình, cái này được gọi là đốt cháy giai đoạn rồi. Lúc đầu là phải tiệp cận, làm quen, rồi lấy được tín nhiệm, sau đó thì tìm điểm chung, sau đó nữa thì mới xem xét xem có thể hẹn hò được hay không, rồi sau cái gia đoạn đó thì mới gọi nhau thân mật.
Nhưng vậy không những đốt cháy một mà hai giai đoạn, như thế cũng quá nhanh rồi đi.
“Đ-Được thôi, thưa Lữ tướng quân. À không, Mộng Quân!” Bốn mắt nhìn nhau đầy ngại ngùng, bây giờ cà khịa đại pháp cũng không thể giúp anh thoát được cái cảnh ngại ngùng này được.
“Vậy chúng ta về lều của mình thôi”
“Đúng đấy, ta về thôi. Ngươi cũng nên thay quần áo đi, mặc như thế sẽ dễ…Cảm lạnh đấy”

Hai người cứ như thế mà quay trở về lều của mình, trong đầu hai người xử nam xử nữ này lại cùng lóe lên một suy nghĩ chung đó là “Làm sao có thể gặp hắn/Mộng Quân ngày mai nữa đây” Trong lúc Mộn Quân đang tâm tư về Nam và nhan sắc, tài nghệ của anh thì có đã có một người con gái khác đã quay quanh anh rồi.
Phản Phản lúc này đang cực kỳ phấn khích, nàng ta rạo rực nói.
“Chủ nhân ngài mau cộng dồn điểm phản thiên đi!”
“À đúng rồi, lần trước ta chưa hỏi ngươi. Rót cuộc điểm phản thiên xài như thế nào? Rồi công dụng của nó ra sao?…Ta hy hy vọng nó không nằm ngoài khả năng hiểu biết của ngươi”
Phản Phản nghe Nam nói như thế liền mang ra một dáng vẻ vô cùng tự tin mà nói.
“Cái này cốt lõi của hệ thống, sao Phản Phản lại không biết được. Đầu tiên đó chính là điểm phản thiên, điểm phản thiên không mua được công pháp hay vật phẩm tu luyện đâu mà nó dùng để mở khóa các chức năng bị ẩn của hệ thống. Hệ thống hiện tại chỉ là một cái hệ thống rất nhỏ những chức năng vô cùng hạn chế, chỉ cần ngài tích đủ điểm liền có thể mở ra một chức năng theo cách quay thưởng đặc biệt.
Tôi nói cho ngài thêm về một sự thật nữa, là điểm phản thiên không phải do hệ thống ban thưởng, nó chính là thành tựu của ngài trên con đường nghịch thiên đảo mệnh ở thế giới này”
Nghe Phản Phản tự tin nói như vậy, Nam cũng lờ mờ đoán ra được điều gì. Kim Tinh thì dùng để đổi vật phẩm vũ khí của hệ thống, còn điểm phản thiên dùng để đổi một chức năng của hệ thống bất kỳ, theo tính toán của anh thì điểm cộng dồn càng nhiều thì chức năng mở ra lại càng hữu ích.
‘Cái này đáng để thử…Không, lúc chưa cần thiết thì không nên sử dụng, mới có 2 điểm phản thiên thôi. Ít nhất nên tích đến 3 điểm thì mới đổi được cái thứ gì đó hữu dụng’
“Tôi tán thành với chủ nhân, phản thiên điểm càng nhiều lại khiến mỗi lần hệ thống mở ra chức năng mới, Phản Phản lại cao thêm một tí, he he. Tôi sẽ không còn là tấm thớt nữa”
‘Thì ra là chuyện này mới khiến nhà ngươi phấn khích đến như thế, điểm phản thiên còn dùng để đổi người đại diện của hệ thống luôn à’
“Chủ nhân nói vậy làm sao được, Phản Phản là người đại diện duy nhất sao có thể thay người khác được”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.