Lữ Mộng Quân thấy thế cũng hợp lý, trời hôm nay lạnh như vậy làm một ly rượu chắc chắn sẽ rất sảng khoải. Nàng ngồi bẹp xuống đất rồi kêu Nam cùng ngồi, hai người cứ như thế mà chia sẻ một chum rượu.
Nam thì đã có bí ký, uống rượu nhưng không uống, nên sau hai chum rượu anh vẫn không say một tý nào. Nhưng Lữ Mộng Quân thì bắt đầu say rồi, nàng ta ngồi tựa đầu vàng vai Nam tâm sự.
“Nam này, ngươi thấy ta là một con người thế nào?….Vô dụng, bất tài, vô năng, kể cả người mới đến khoảng chừng nửa năm như ngươi cũng có thể dễ dàng vượt qua. Việc chiến không thông, việc gia công thì lại càng tệ, kể cả đến kinh thành còn không dám trở về. Ngươi nói xem làm sao ta có thể làm con cháu của Lữ gia được chứ?”
Nam tuy không rõ lắm về chuyện Lữ Mộng Quân buồn, nhưng chuyện liên quan đến gia tộc thì chắc phải là chuyện lớn. Thế rồi Nam dịu dàng nói.
“Không, trong mắt ta thì tướng quân không bất tài vô dụng. Ngài có thể vận hành cả một đội quân như này là quá giỏi rồi…Còn chuyện xứng đáng hay không thì theo ta nghĩ ngài hoàn toàn xứng đáng. Tuy ngài không có thân hình cường trán của nam nhân đi chăn nữa thì ngài vẫn chăm chỉ luyện tập không bỏ bất kỳ một ngày nào. Dù ngài không thể có được cầm, kỳ, thi, họa như những nữ nhân khác, nhưng ngài lại có một thân cường võ, có thể so cùng với bất kỳ nam nhân nào trong thiên hạ. Chuyện ngài không dám đến kinh thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-thien/1068611/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.